hợp đồng dưới ánh đèn cao ốc

Chương 7: Chiến Trường Phòng Tổng Tài: Sự Thân Mật Nguy Hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Lãnh Đạm Trở Lại

Bình minh thứ tư kể từ khi ký hợp đồng chiếu rọi vào căn Penthouse. An Chi bước ra khỏi phòng, đã mặc bộ vest quyền lực, khuôn mặt không tì vết. Ký ức về nụ hôn tối qua vẫn còn ám ảnh cô, một sự phản bội cảm xúc đã làm cô mất ngủ. Cô đã đáp lại nụ hôn đó, và cô ghét sự yếu đuối của mình.

Lãnh Hạo đã ở bàn ăn. Không còn chiếc iPad, chỉ có một tập hồ sơ dày cộp. Khuôn mặt anh ta trở lại với vẻ lạnh lùng như băng.

"Cô đã đến trễ ba phút, Chủ Tịch An Chi," anh ta nói, không hề ngước lên.

"Xin lỗi, Lãnh Hạo. Tôi đã dành thời gian để đọc toàn bộ báo cáo tài sản của Thư Gia mà chúng ta sắp thu mua," An Chi đáp, giọng nói cô cũng lạnh như băng. Cô phải áp đặt sự chuyên nghiệp để che giấu sự bối rối của mình.

"Tốt. Tôi hy vọng nụ hôn tối qua không làm ảnh hưởng đến khả năng phân tích của cô," Lãnh Hạo buông lời châm chọc, cuối cùng cũng ngước lên, ánh mắt sắc lẹm.

An Chi đối diện với ánh mắt đó, không lùi bước. "Nụ hôn chỉ là một phần của diễn xuất, Lãnh Hạo. Nó không khác gì việc tôi đeo chiếc nhẫn này. Nó là công cụ. Và tôi, là một diễn viên chuyên nghiệp, đã sử dụng công cụ đó để mang lại lợi ích cao nhất cho Lãnh Thị."

Lãnh Hạo cười nhếch mép. "Xuất sắc. Cô là một diễn viên tài năng. Bây giờ, đến công việc. Thư Gia đã hoàn toàn sụp đổ. Hôm nay, chúng ta bắt đầu quá trình thu mua. Tôi cần cô giám sát việc định giá ba tài sản cốt lõi: Khu nghỉ dưỡng ven biển, cổ phần trong Ngân hàng Á Châu, và lô đất thương mại ở trung tâm thành phố."

"Tôi hiểu. Nhưng tôi cần một không gian làm việc chuyên biệt hơn. Vị trí văn phòng thư ký cũ của tôi quá lộ liễu, và văn phòng Chủ Tịch riêng của tôi lại quá xa anh. Chúng ta cần sự phối hợp tức thời."

Lãnh Hạo nhìn cô một lúc lâu, một tia thích thú lướt qua mắt anh ta. "Cô đang đòi hỏi một văn phòng riêng, hay một văn phòng chia sẻ?"

"Tôi đòi hỏi hiệu suất. Tôi cần ở ngay bên cạnh anh," An Chi thẳng thắn.

Văn Phòng Chia Sẻ - Sự Gần Gũi Nguy Hiểm

Khi đến Lãnh Thị, An Chi phát hiện yêu cầu của cô đã được thực hiện một cách... triệt để.

Phòng làm việc mới của cô không phải là văn phòng riêng, mà là một không gian mở được tạo ra ngay bên trong văn phòng Tổng tài. Một vách ngăn kính cường lực được dựng lên, tách biệt khu vực làm việc của cô khỏi khu vực tiếp khách, nhưng vẫn giữ cô trong tầm mắt của Lãnh Hạo. Bàn làm việc của cô được đặt đối diện với bàn của anh ta, chỉ cách nhau một chiếc bàn phụ lớn.

"Đây là 'Văn phòng Chiến lược Tức thời'," Lãnh Hạo nói, chỉ vào chiếc bàn làm việc mới. "Mọi thông tin đều được chia sẻ ngay lập tức. Cô không thể có bất kỳ bí mật nào ở đây."

"Tôi cũng hy vọng anh không có bí mật nào," An Chi đáp trả, cố gắng không để ý đến sự hấp dẫn chết người của việc làm việc sát cạnh anh ta.

Cô nhanh chóng bắt tay vào công việc, đắm mình trong các báo cáo định giá. Tuy nhiên, sự tập trung của cô liên tục bị gián đoạn bởi sự hiện diện của anh ta: tiếng gõ bàn phím của anh ta, tiếng anh ta nghe điện thoại bằng chất giọng trầm ấm, và đôi khi, chỉ là tiếng thở đều đặn của anh ta.

Lãnh Hạo cũng không ngừng trêu chọc cô bằng sự hiện diện của mình. Anh ta thường xuyên đứng dậy, đi đến bên vách kính để quan sát thành phố, hoặc đột ngột nghiêng người qua bàn phụ để hỏi một chi tiết nhỏ, khiến An Chi phải ngước nhìn lên, và khoảng cách giữa họ lại bị rút ngắn một cách nguy hiểm.

Bài Kiểm Tra Tàn Khốc

Buổi chiều, Lãnh Hạo quyết định thử thách An Chi.

"An Chi, trong số các tài sản của Thư Gia, có một dự án khách sạn đang dang dở. Thư Tịnh đã cố tình ký một hợp đồng xây dựng với điều khoản phạt lên đến 500 tỷ nếu dự án bị hủy trong vòng 6 tháng tới. Mục đích là để phá hoại Lãnh Thị nếu chúng ta thu mua nó. Tìm cho tôi một lối thoát. Trong vòng 3 giờ."

An Chi biết đây là một nhiệm vụ bất khả thi. Lãnh Hạo đang thách thức cô, không chỉ kiểm tra khả năng mà còn kiểm tra sự kiên nhẫn và lòng trung thành của cô.

Cô lao vào công việc, bỏ qua bữa trưa. Mắt cô dán chặt vào các điều khoản pháp lý phức tạp. Lãnh Hạo vẫn ngồi yên ở bàn làm việc, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt anh ta đang xuyên qua vách kính, quan sát cô.

"Cô không cần phải ép mình. Nếu không tìm được, chúng ta sẽ chấp nhận khoản lỗ," Lãnh Hạo nói.

"Tôi không chấp nhận khoản lỗ, Lãnh Hạo," An Chi đáp, không ngước lên. "Tôi là Chủ Tịch điều hành. Tôi sẽ tìm ra cách. Tôi đã bán linh hồn cho anh, tôi sẽ không để hợp đồng của chúng ta bị tổn thất bởi một chiêu trò cũ rích của Thư Tịnh."

Hai giờ sau, An Chi tìm thấy một lỗ hổng.

Cô đứng dậy, cầm theo một tập tài liệu nhỏ, bước qua chiếc bàn phụ. Cô đặt tập tài liệu trước mặt Lãnh Hạo.

"Thư Tịnh đã phạm một sai lầm nhỏ. Hợp đồng quy định khoản phạt 500 tỷ sẽ được áp dụng nếu Lãnh Thị hủy bỏ hợp đồng. Nhưng nếu chúng ta chuyển nhượng dự án này cho một công ty con khác của Lãnh Thị với giá tượng trưng, sau đó công ty con đó hủy bỏ, thì về mặt pháp lý, Lãnh Thị không hủy bỏ hợp đồng. Công ty con đó có thể bị phạt, nhưng chúng ta có thể làm cho công ty con đó phá sản ngay sau đó. Khoản lỗ sẽ chỉ còn 5 tỷ đồng, thay vì 500 tỷ."

Lãnh Hạo nhìn vào tài liệu, rồi nhìn cô. Anh ta không nói gì. Khuôn mặt anh ta không bộc lộ cảm xúc, nhưng An Chi thấy một tia lửa bùng lên trong mắt anh ta.

Anh ta đứng dậy, đi đến chỗ An Chi, vòng qua chiếc bàn. Anh ta đứng ngay phía trước cô, khoảng cách ngắn đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa nam tính lạnh lùng của anh ta.

"An Chi," anh ta gọi tên cô, giọng nói khàn khàn và trầm hơn bình thường. "Cô là một con quỷ. Một con quỷ thông minh, tàn nhẫn và hiệu quả. Cô đã vượt quá mong đợi của tôi."

Anh ta đưa tay ra, không phải để chạm vào cô, mà để chạm vào cổ áo vest của cô, chỉnh lại chiếc cúc bị lệch.

"Sự thông minh của cô không thể bị đánh giá bằng Mười tỷ đồng," anh ta thì thầm, cúi sát đầu xuống. "Nó vô giá. Và tôi không thể để mất nó."

An Chi cảm thấy như bị điện giật. Cô nhắm mắt lại, cố gắng giữ vững sự lạnh lùng. "Tôi là công cụ của anh, Lãnh Hạo. Tôi làm việc của mình."

Anh ta buông cô ra, nhưng sự gần gũi vừa rồi đã làm rung chuyển toàn bộ không gian.

Âm Mưu Của Lãnh Đông

Buổi tối, khi An Chi đang chuẩn bị rời khỏi công ty, cô nhận được một tin nhắn hẹn gặp từ Chú Lãnh Đông.

Cô đến một nhà hàng sang trọng. Lãnh Đông đã ngồi đợi, vẻ mặt ông ta đầy vẻ cha chú nhân từ.

"An Chi, cháu thật đáng ngưỡng mộ. Cháu đã làm được điều mà không người đàn ông nào dám làm: lật đổ Thư Gia chỉ trong vài ngày. Cháu quá lãng phí khi làm việc dưới quyền Lãnh Hạo," Lãnh Đông nói, đẩy về phía cô một tập tài liệu mỏng.

"Đây là một hợp đồng. Nếu cháu rời bỏ Lãnh Hạo, chú sẽ trả cho cháu hai mươi tỷ tiền mặt, gấp đôi số tiền Lãnh Hạo hứa. Hơn nữa, chú sẽ bảo lãnh cho cha cháu sang Mỹ điều trị và cho cháu một vị trí Chủ Tịch danh dự tại một công ty con ở nước ngoài, nơi cháu sẽ không phải chịu bất kỳ sự áp lực nào."

Đây là một lời đề nghị không thể chối từ đối với một người đang mang gánh nặng nợ nần.

An Chi mỉm cười, nụ cười cô lạnh như sương đêm. Cô mở tập tài liệu, lật qua các trang.

"Chú Lãnh Đông, cảm ơn chú đã đánh giá cao khả năng của cháu. Nhưng cháu phải từ chối," An Chi đáp, đóng tập tài liệu lại.

Lãnh Đông bất ngờ. "Tại sao? Hai mươi tỷ. Cháu sẽ có một cuộc sống tự do và dư dả."

"Cháu đã nói, cháu đã bán linh hồn cho Lãnh Hạo. Cháu đã cam kết sáu tháng cho anh ấy," An Chi nói, giọng cô đầy kiên quyết. "Và thứ hai, chú đã phạm hai sai lầm nghiêm trọng, Chú Lãnh Đông."

An Chi chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt ông ta.

"Thứ nhất, chú đã đánh giá thấp lòng trung thành của cháu. Cháu có thể lạnh lùng, nhưng cháu không phải là kẻ phản bội. Cháu sẽ hoàn thành hợp đồng của cháu."

"Thứ hai, chú đã đánh giá thấp Lãnh Hạo," cô tiếp tục. "Nếu cháu rời bỏ Lãnh Hạo, anh ấy sẽ không chỉ trừng phạt cháu. Anh ấy sẽ hủy hoại cháu và toàn bộ công ty con mà chú hứa hẹn cho cháu. Chú Lãnh Đông, so với Lãnh Hạo, chú quá nhân từ. Cháu cần một Tổng tài sẵn sàng tàn nhẫn để bảo vệ mình. Và đó là Lãnh Hạo."

Lãnh Đông tức giận. "Cháu đang chơi với lửa, An Chi. Sáu tháng này sẽ kết thúc, và cháu sẽ không còn giá trị gì với nó nữa."

"Lúc đó, cháu sẽ nhận được Mười tỷ đồng của cháu và rời đi. Chú Lãnh Đông, trong cuộc chơi này, cháu đã được bảo vệ. Nếu chú còn cố gắng lôi kéo cháu, cháu sẽ báo cáo mọi chuyện với Lãnh Hạo."

An Chi đứng dậy, không thèm chạm vào ly rượu. Cô quay đi, để lại Lãnh Đông ngồi trong sự giận dữ và lo sợ.

Đêm Khuya Và Sự Thật

An Chi trở về Penthouse. Đèn trong phòng Tổng tài vẫn sáng.

Cô bước vào phòng làm việc chung, thấy Lãnh Hạo đang ngồi giữa chồng tài liệu. Anh ta đã cởi cravat, áo sơ mi mở hai cúc trên, để lộ cơ ngực săn chắc, tạo nên vẻ quyến rũ chết người.

"Hôm nay cô về muộn," anh ta nói, giọng anh ta không chất vấn, mà là một sự nhận định.

"Tôi có cuộc hẹn với Chú Lãnh Đông," An Chi đáp, hoàn toàn trung thực.

Lãnh Hạo ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh ta sắc lạnh, đầy nguy hiểm. "Ông ta đề nghị cô bao nhiêu?"

"Hai mươi tỷ," An Chi trả lời, đi thẳng đến bàn làm việc của mình, rót một ly nước.

"Và cô từ chối," Lãnh Hạo nói, không phải một câu hỏi. "Tại sao?"

An Chi quay lại, tựa vào bàn làm việc của mình. "Tôi đã nói với ông ấy: Tôi đã cam kết với anh sáu tháng. Tôi sẽ không phản bội hợp đồng."

Lãnh Hạo đứng dậy, bước đến chỗ cô. Lần này, anh ta không dùng sự châm chọc. Anh ta dùng sự chân thành, hoặc một thứ gì đó gần như là chân thành.

"Cô không phải loại người trung thành vì danh dự, An Chi. Cô là người thực tế. Lý do thực sự là gì?"

An Chi nhìn vào mắt anh ta. Cô thấy sự hoài nghi sâu sắc, và một chút mong chờ.

"Lý do là: Chú Lãnh Đông quá yếu. Lãnh Hạo, anh đã dạy tôi: trong chiến trường, đừng bao giờ đứng về phía người yếu. Nếu tôi phản bội anh, anh sẽ hủy hoại tôi. Nếu tôi ở lại, anh sẽ bảo vệ tôi. Sự bảo vệ của anh, Lãnh Hạo, còn đáng giá hơn hai mươi tỷ."

Lãnh Hạo đưa tay ra, chạm vào má cô, ngón cái vuốt ve xương hàm của cô. Hành động này không phải là diễn xuất. Nó là sự tán thưởng quyền lực, và sự chiếm hữu.

"Cô đang hiểu rõ luật chơi," anh ta thì thầm. "Nhưng cô cũng đang chơi một trò chơi nguy hiểm với tôi, An Chi. Cô đang khiến tôi nghĩ rằng cô đang dần thích nghi với vai trò này, không phải vì tiền, mà vì sự kịch tính."

"Đó là điều anh muốn thấy, Lãnh Hạo," An Chi đáp, giọng cô cứng rắn, mặc dù tim cô đang đập dữ dội. "Anh muốn một con búp bê thép, và tôi sẽ là búp bê thép của anh."

Lãnh Hạo cười khẩy, nhưng nụ cười đó lại mang theo chút cay đắng. Anh ta rút tay về.

"Làm việc đi. Chúng ta còn rất nhiều tài sản phải thu mua. Ngày mai, cô sẽ đi cùng tôi đến Khu nghỉ dưỡng ven biển. Chúng ta sẽ dành hai ngày ở đó để kiểm tra tài sản trực tiếp."

"Hai ngày?" An Chi nhíu mày.

"Đúng vậy. Hai ngày, và hai đêm. Cô phải học cách diễn vai vợ tôi ngay cả khi không có ai nhìn. Đó là điều khoản 4 trong hợp đồng: 'Luôn sẵn sàng cho mọi sự kiện công khai và bán công khai, bao gồm các chuyến công tác'."

An Chi hiểu. Chuyến đi này không chỉ là công việc, nó là một bài kiểm tra mới, một sự tra tấn cảm xúc trong không gian riêng tư, nơi không có khán giả để biện minh cho sự thân mật của họ.

Cô nhìn anh ta, ánh mắt cô đầy thách thức. "Tôi sẽ chuẩn bị. Nhưng anh nên nhớ, Lãnh Hạo. Tôi làm việc vì Mười tỷ đồng. Không vì bất cứ điều gì khác."

Lãnh Hạo nhếch mép, quay lưng lại với cô. "Tôi tin cô, Chủ Tịch An Chi. Chỉ cần cô đừng quên điều khoản cấm cảm xúc."

An Chi quay lại bàn làm việc, nhưng cô không thể tập trung. Cô biết Lãnh Hạo đang nhìn cô, ngay cả khi anh ta đang đọc báo cáo. Khu nghỉ dưỡng ven biển. Hai ngày. Hai đêm. Sự sắp đặt này quá nguy hiểm.

Cô nhận ra một sự thật đáng sợ: Cô không còn sợ hãi anh ta. Cô sợ hãi chính mình, sợ hãi cô sẽ để sự nghiệp và sự cứu rỗi của gia đình bị hủy hoại bởi một loại cảm xúc không được phép nảy nở dưới ánh đèn cao ốc lạnh lùng này. Cô đã bán linh hồn, nhưng có lẽ, cô đã bắt đầu cho đi trái tim mình mà không hề hay biết.

Chiếc nhẫn kim cương giờ đây nóng rực trên tay cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×