hợp đồng dưới ánh đèn cao ốc

Chương 8: Chuyến Công Tác Bí Mật - Giới Hạn Của Sự Gần Gũi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đến Khu Nghỉ Dưỡng Bãi Dài

Chuyến đi đến Khu nghỉ dưỡng Bãi Dài được thực hiện bằng trực thăng riêng của Lãnh Thị. An Chi ngồi đối diện Lãnh Hạo. Cô đã chuẩn bị tâm lý cho một chuyến công tác, nhưng lại không thể ngăn chặn trái tim mình đập nhanh trước viễn cảnh hai đêm ở cùng một người đàn ông.

Lãnh Hạo, nhận thấy sự căng thẳng của cô, đưa cho cô một tập tài liệu. "Tập trung vào công việc, An Chi. Khu nghỉ dưỡng này là một tài sản chiến lược. Nhiệm vụ của cô là tìm ra điểm yếu và tối đa hóa lợi nhuận. Đừng để bất kỳ cảm xúc không cần thiết nào can thiệp."

An Chi biết anh ta đang ám chỉ nụ hôn tối hôm trước và sự gần gũi sắp tới. Cô nhận tài liệu, đôi mắt cô lạnh lẽo như băng.

"Tôi là một người chuyên nghiệp, Lãnh Hạo. Cảm xúc đã được ký gửi cùng với linh hồn tôi. Giờ đây, tôi chỉ có lợi ích," cô đáp.

Khi trực thăng hạ cánh xuống bãi đáp riêng của Khu nghỉ dưỡng, đội ngũ quản lý mới đã xếp hàng chờ đón. Lãnh Hạo ngay lập tức khoác tay An Chi, ngón tay anh ta siết chặt eo cô một cách chiếm hữu.

"Chào mừng, thưa Tổng tài và Phu nhân," người quản lý resort cúi đầu.

Lãnh Hạo mỉm cười, một nụ cười ấm áp, hoàn toàn giả tạo. "Cảm ơn. Cô ấy là vợ tôi, An Chi. Cô ấy cũng là Chủ Tịch điều hành của Lãnh Thị. Mọi quyết định của cô ấy đều là mệnh lệnh. Chúng tôi đã đặt phòng Tổng thống phải không?"

"Vâng, thưa Tổng tài. Đây là Presidential Suite," người quản lý nói.

Presidential Suite: Thử Thách Cực Độ

Căn suite rộng lớn, lộng lẫy, có tầm nhìn ra đại dương bao la. Nhưng điều khiến An Chi cứng người lại là: chỉ có một phòng ngủ chính, và một chiếc giường King Size khổng lồ ở trung tâm.

An Chi quay sang Lãnh Hạo, hạ giọng. "Lãnh Hạo, anh không thể. Hợp đồng không đề cập đến việc... chia sẻ phòng ngủ."

"Điều khoản 4, An Chi," Lãnh Hạo đáp, ánh mắt anh ta đầy thách thức. "Luôn sẵn sàng cho mọi sự kiện công khai và bán công khai. Cô nghĩ một Tổng tài mới cưới lại ở hai phòng khác nhau tại nơi công tác sao? Đó là sự nghi ngờ. Cô đang nghi ngờ quyền lực của tôi."

Anh ta bước đến chiếc giường. "Cô có thể ngủ ở phía nào tùy thích. Tôi sẽ không động vào cô. Nhưng nếu cô cố tình tạo ra sự xa cách, cô đang làm tổn hại đến vở kịch của chúng ta. Và tôi sẽ khấu trừ vào khoản Mười tỷ đồng của cô."

An Chi nghiến răng. Cô bị mắc kẹt. Cô biết anh ta sẽ không làm gì, nhưng sự gần gũi về mặt thể xác này là sự tra tấn tinh thần. Cô chọn phía xa nhất của chiếc giường, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Cuộc Kiểm Tra Đầy Kịch Tính

Buổi chiều, họ bắt đầu đi kiểm tra resort. Dự án này vẫn còn một số vấn đề xây dựng dang dở do sự quản lý yếu kém của Thư Gia.

Khi An Chi đang kiểm tra các bản vẽ kiến trúc ở khu vực hồ bơi, một cựu quản đốc xây dựng của Thư Gia, tên là Minh, tiếp cận cô. Anh ta tỏ vẻ lịch sự nhưng lại có ý định gây khó dễ.

"Thưa Chủ Tịch An Chi. Tôi nghe nói cô muốn thay đổi toàn bộ thiết kế khu vực này? Điều đó sẽ làm tăng chi phí lên ít nhất 100 tỷ và mất thêm 6 tháng. Thư Gia đã tính toán rất kỹ lưỡng rồi," Minh nói với giọng điệu thách thức.

An Chi liếc nhìn anh ta. "Thư Gia tính toán kỹ lưỡng? Tính toán kỹ lưỡng đến mức khiến toàn bộ công ty sụp đổ sao?"

"Khu vực này có vấn đề về địa chất, cô An Chi," Minh nhấn mạnh, cố tình hạ thấp uy tín của cô trước mặt các nhà thầu mới. "Chỉ có người trong nghề mới hiểu được."

An Chi không cần bản vẽ để hiểu. Cô đã nghiên cứu mọi chi tiết. Cô bước đến khu vực hồ bơi, chỉ vào một mảng đá lát.

"Anh Minh. Tôi không cần kiến thức địa chất. Tôi cần sự trung thực. Hợp đồng của Thư Gia yêu cầu vật liệu lát nền là đá Marble Tây Ban Nha, nhưng vật liệu đang được sử dụng là đá Granito loại B. Chất lượng kém hơn 40%. Sự chênh lệch chi phí đó ở đâu?"

Minh tái mặt. "Tôi... đó là do thay đổi nguồn cung..."

"Không có thay đổi nguồn cung," Lãnh Hạo bước đến, lạnh lùng như một vị thần. Anh ta đặt tay lên vai An Chi một cách thân mật, một lần nữa biến cô thành "vợ" mình. "Vợ tôi có trí nhớ và khả năng phân tích chi tiết vượt trội. An Chi, hãy cho tôi thấy báo cáo về sự chênh lệch vật liệu."

An Chi không cần nhìn. Cô đọc vanh vách: "Chênh lệch chi phí vật liệu là 5 tỷ đồng, Lãnh Hạo. Số tiền này đã được chuyển vào tài khoản cá nhân của anh ta thông qua công ty con của Thư Tịnh. Tôi đã kiểm tra nó sáng nay."

Minh đổ mồ hôi. Lãnh Hạo nhìn anh ta bằng ánh mắt băng giá.

"Anh Minh," Lãnh Hạo nói. "Vợ tôi không chỉ là người quản lý tài sản. Cô ấy là người thanh lý. Cô ấy sẽ không chấp nhận bất kỳ sự lãng phí nào. Thu dọn đồ đạc của anh và rời khỏi đây ngay lập tức. Công ty chúng tôi không thuê kẻ trộm."

An Chi cảm thấy sức nặng của bàn tay Lãnh Hạo trên vai. Anh ta luôn bảo vệ cô, nhưng luôn dưới danh nghĩa bảo vệ lợi ích của mình.

Đêm Đầu Tiên: Ván Bài Trên Sàn Đá

Trở về căn suite, sự căng thẳng tăng lên đến đỉnh điểm. An Chi cố gắng tạo ra ranh giới vật lý.

"Tôi sẽ ngủ ở ghế sofa," An Chi tuyên bố, kéo chăn gối từ tủ ra.

"Không được," Lãnh Hạo ngay lập tức bác bỏ. Anh ta đang cởi áo vest. "Điều đó sẽ tạo ra vết nhăn trên váy của cô và khiến cô trông mệt mỏi vào buổi sáng. Cô phải ở trạng thái hoàn hảo. Hơn nữa, những người phục vụ có thể nhìn thấy. Cô nghĩ họ sẽ báo cáo gì với Bà Lãnh Mai?"

Lãnh Hạo nói đúng. Luôn có tai mắt. An Chi đành phải chấp nhận.

Cô bước vào phòng tắm. Khi cô trở ra, Lãnh Hạo đã nằm trên giường, chỉ mặc chiếc quần ngủ mỏng, cơ bắp anh ta nổi rõ dưới ánh đèn mờ ảo. Anh ta đang đọc sách, hoàn toàn phớt lờ cô.

An Chi tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ từ ban công. Cô leo lên giường, nằm ở phía ngoài cùng, cơ thể cô căng cứng, giữ khoảng cách tối đa.

Sự tĩnh lặng của màn đêm và tiếng sóng biển từ bên ngoài làm tăng thêm sự kịch tính.

"Cô không cần phải căng thẳng như vậy, An Chi," Lãnh Hạo đột nhiên nói. "Tôi đã hứa, tôi sẽ không làm gì cô. Hợp đồng là tuyệt đối."

"Tôi không căng thẳng. Tôi chỉ đang đảm bảo rằng không có điều khoản nào bị vi phạm," An Chi đáp, giọng cô cứng ngắc.

"Phải không? Vậy tại sao tim cô lại đập mạnh đến vậy? Tôi có thể nghe thấy nó từ đây," Lãnh Hạo nói, giọng anh ta chứa đầy sự trêu chọc tàn nhẫn.

An Chi im lặng, sự tức giận dâng lên. Cô quay lưng lại với anh ta.

Sau một lúc im lặng, Lãnh Hạo tiếp tục, giọng anh ta trầm xuống, mất đi sự châm chọc.

"Tôi biết cô cảm thấy thế nào. Tôi cũng không muốn điều này. Nhưng tôi cần cô. Cô là người duy nhất có thể đối mặt với tôi mà không cúi đầu, và người duy nhất có thể hiểu được sự tàn nhẫn cần thiết để điều hành Lãnh Thị. Ngủ đi. Chúng ta còn một ngày dài để đóng kịch."

Khoảnh Khắc Trên Ban Công

An Chi không thể ngủ được. Cô quyết định ra ban công hóng gió.

Bên ngoài, gió biển lồng lộng, trăng sáng vằng vặc chiếu xuống mặt biển. Cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay mình lấp lánh dưới ánh trăng.

"Cô nên mang thêm áo khoác," Lãnh Hạo bước ra, anh ta đã mặc lại áo sơ mi và cầm theo một ly rượu vang đỏ.

Anh ta đưa cho cô chiếc áo vest của mình. An Chi do dự, nhưng sự lạnh lẽo của gió biển khiến cô chấp nhận. Mùi hương của anh ta bao bọc lấy cô, một mùi hương nam tính ấm áp và lạnh lùng cùng một lúc.

Họ đứng cạnh nhau trong im lặng. Sự tĩnh lặng này còn nguy hiểm hơn bất kỳ lời trêu chọc nào.

"Cô có yêu biển không?" Lãnh Hạo đột nhiên hỏi, phá vỡ sự im lặng.

"Tôi... chưa từng nghĩ về nó," An Chi thừa nhận. "Tôi đã quá bận rộn với công việc để yêu bất cứ thứ gì. Biển đối với tôi chỉ là một tài sản, một đường bờ biển có thể tạo ra lợi nhuận."

Lãnh Hạo nhìn cô, ánh mắt anh ta lần đầu tiên lộ ra một sự cô đơn sâu sắc.

"Tôi cũng vậy. Biển chỉ là biên giới của thị trường. Tôi chưa bao giờ dám yêu bất cứ thứ gì. Mọi thứ tôi chạm vào đều biến thành chiến lược. Đó là lý do tôi không thể có một cuộc hôn nhân thật sự."

An Chi quay sang anh ta. Đây là lần đầu tiên anh ta thừa nhận sự thật về bản thân mình.

"Và đó là lý do anh thuê tôi," cô nói. "Tôi là người duy nhất không đòi hỏi tình yêu."

"Chính xác," Lãnh Hạo thì thầm. Anh ta quay sang cô, khoảng cách giữa họ lại gần thêm một chút.

"Nhưng tôi tự hỏi, An Chi. Cô đã bán linh hồn, nhưng nếu linh hồn đó bắt đầu yêu sự kịch tính này, cô sẽ làm gì?"

An Chi cảm thấy cơ thể cô nóng lên dưới lớp áo vest của anh ta. Cô không thể phủ nhận.

"Tôi sẽ kết thúc nó, Lãnh Hạo," cô đáp, giọng cô run rẩy. "Tôi sẽ không bao giờ để bất cứ điều gì đe dọa đến mục tiêu của tôi. Mục tiêu của tôi là cha tôi được chữa khỏi, và tôi được tự do."

Lãnh Hạo đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối bời trên trán cô vì gió biển. Hành động này không phải là quyền lực, mà là sự dịu dàng.

"Cô có sự mạnh mẽ mà tôi tôn trọng. Hãy giữ nó, An Chi. Đừng để bất cứ ai lấy đi sự mạnh mẽ đó. Kể cả tôi."

Anh ta cúi xuống, không phải để hôn cô, mà để đặt trán anh ta lên trán cô. Một sự gần gũi thuần khiết, không có sự chiếm hữu, chỉ có sự hiểu biết sâu sắc về sự cô đơn và gánh nặng mà cả hai đang phải mang.

"Ngủ đi, An Chi," anh ta thì thầm, giọng anh ta khàn khàn.

An Chi cảm thấy sự rung động lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết khoảnh khắc này, sự thân mật không lời này, còn nguy hiểm hơn bất kỳ nụ hôn công khai nào.

"Chúc ngủ ngon, Lãnh Hạo," cô đáp, nhắm mắt lại.

Họ đứng như vậy một lúc lâu, chỉ có tiếng sóng biển và nhịp tim của họ. Khi họ trở vào phòng, sự căng thẳng đã không còn là sự thù địch, mà là một sự hiểu biết thầm kín.

An Chi nằm xuống giường, lần này, cô không còn căng cứng. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ. Cô đã bán linh hồn, nhưng trong giây lát đó, cô cảm thấy như đã tìm thấy một đồng minh, một người hiểu được gánh nặng của chiếc vương miện.

Cô nhận ra: Lãnh Hạo không chỉ là chủ nợ hay Tổng tài. Anh ta là người đàn ông duy nhất trên thế giới có thể nhìn thấy cô, An Chi, không phải là thư ký, không phải là Chủ Tịch, mà là một người phụ nữ đang phải chiến đấu, và anh ta đã chọn đứng cạnh cô.

Nửa đêm, cô giật mình tỉnh giấc. Cô thấy Lãnh Hạo đang ngồi dậy. Anh ta đưa tay ra, chậm rãi, và nhẹ nhàng đắp lại chiếc chăn đã bị cô đá ra xa. Anh ta không hề nhìn cô, nhưng hành động đó nói lên tất cả.

An Chi quay mặt vào gối, tự nhủ: "Chỉ là công cụ. Chỉ là hợp đồng." Nhưng trong lòng cô biết, sự thật đã bắt đầu rạn nứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×