hợp đồng dưới ánh đèn cao ốc

Chương 9: Sự Trả Giá Của Quyền Lực


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trở Lại Ánh Sáng Lãnh Thị

Chiếc trực thăng riêng của Lãnh Hạo đưa họ trở lại thành phố vào buổi chiều muộn. Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng những tòa cao ốc bằng kính, nhưng ánh sáng đó không thể xua đi sự căng thẳng đè nặng giữa hai người.

Sự kiện ở Khu nghỉ dưỡng Bãi Dài – từ chiếc giường duy nhất cho đến khoảnh khắc chia sẻ sự cô đơn trên ban công – đã làm thay đổi hoàn toàn động lực của họ. Họ không còn chỉ là Tổng tài và Chủ Tịch điều hành, họ là hai linh hồn bị xiềng xích, cùng nhau mang gánh nặng của quyền lực và bí mật.

Khi họ bước vào Lãnh Thị, không khí trở nên lạnh lẽo. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. Tin đồn lan nhanh như cháy rừng: việc cựu quản đốc Minh bị đuổi việc ngay lập tức, việc Tổng tài và Phu nhân dành hai ngày hai đêm hoàn toàn biệt lập tại Presidential Suite, và sự sụp đổ nhanh chóng của Thư Gia.

Tại văn phòng chia sẻ, An Chi cảm thấy sự khác biệt. Lãnh Hạo không còn dùng lời lẽ châm chọc. Anh ta hoàn toàn tập trung vào công việc, nhưng đôi mắt anh ta thỉnh thoảng liếc nhìn cô, như thể đang kiểm tra xem cô có ổn không, hay đang kiểm tra xem sự "dịu dàng" đêm qua có làm cô yếu đuối đi không.

"Báo cáo của cô về Khu nghỉ dưỡng rất chi tiết," Lãnh Hạo nói, phá vỡ sự im lặng bằng một nhận định chuyên nghiệp. "Kế hoạch biến nó thành khu phức hợp nghỉ dưỡng kết hợp y tế là một chiến lược táo bạo. Hãy bắt đầu ngay."

"Tôi hiểu. Tôi sẽ chỉ đạo bộ phận pháp chế bắt đầu các thủ tục mua lại cổ phần của chuỗi bệnh viện mà Thư Gia đang nắm giữ," An Chi đáp, giọng cô cứng rắn.

Khủng Hoảng Cá Nhân

An Chi vừa dứt lời, điện thoại riêng của cô rung lên. Đó là y tá trưởng của bệnh viện nơi cha cô đang điều trị.

An Chi bắt máy. Giọng cô y tá run rẩy, đầy vẻ lo lắng.

"Thưa cô An Chi, cô phải đến ngay. Có chuyện không ổn... Hội đồng quản trị đã ra quyết định chuyển cha cô khỏi phòng đặc biệt sang một phòng bệnh chung, chất lượng điều trị giảm sút đáng kể. Họ nói rằng do thiếu kinh phí và bác sĩ trưởng đã bị chuyển công tác đột ngột."

Máu trong người An Chi như đông lại. Cô biết rõ đây không phải là thiếu kinh phí. Đây là đòn trả đũa tàn nhẫn và bẩn thỉu nhất từ phe đối lập, có lẽ là Lãnh Đông hoặc tàn dư của Thư Gia, nhắm vào điểm yếu duy nhất của cô.

An Chi siết chặt điện thoại, khớp tay cô trắng bệch. Cô đã bán linh hồn mình vì cha, và giờ đây, họ đang cố gắng tước đi mục tiêu của cô.

Lãnh Hạo, người đang giả vờ đọc tài liệu, đã nhận ra sự thay đổi trong hơi thở và sự cứng nhắc của cơ thể cô. Anh ta nhìn cô, ánh mắt sắc bén như dao mổ.

An Chi cúp máy. Cô đặt điện thoại xuống, cố gắng ổn định lại hơi thở.

"Có chuyện gì?" Lãnh Hạo hỏi, giọng anh ta không mang theo bất kỳ sự an ủi nào, chỉ là một sự chất vấn trực tiếp.

An Chi nhìn thẳng vào anh ta. Cô không thể che giấu. Cô cần sức mạnh của anh ta, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc cô phải thừa nhận sự yếu đuối.

"Họ đang tấn công tôi thông qua cha tôi. Hội đồng quản trị bệnh viện đã chuyển ông ấy sang phòng bệnh kém chất lượng. Bác sĩ trưởng của ông ấy đã bị chuyển đi. Đây là đòn trả đũa từ Thư Gia hoặc Chú Lãnh Đông."

"Và cô muốn tôi làm gì?" Lãnh Hạo khoanh tay trước ngực. "Cô biết rõ, An Chi. Hợp đồng của chúng ta là kinh doanh. Cha cô là việc cá nhân của cô. Tôi đã đảm bảo chi phí điều trị. Tôi không thể can thiệp vào quản lý bệnh viện vì vấn đề cá nhân của một Chủ Tịch điều hành."

"Anh có thể, Lãnh Hạo," An Chi đáp, giọng cô nghẹn lại vì sự thất vọng, nhưng ngay lập tức cô biến nó thành sự lạnh lùng. "Tôi không yêu cầu anh can thiệp vì tình cảm. Tôi yêu cầu anh can thiệp vì lợi ích của Lãnh Thị."

Quyết Định Lịch Sử

An Chi bước đến trước bàn làm việc của Lãnh Hạo.

"Thưa Tổng tài," cô nói, trở lại hoàn toàn với vai trò Chủ Tịch điều hành. "Tôi vừa nảy ra một ý tưởng. Mục tiêu của chúng ta là xây dựng khu phức hợp y tế tại Khu nghỉ dưỡng Bãi Dài. Để làm được điều đó, chúng ta cần nhân lực y tế chất lượng cao và một chuỗi bệnh viện đối tác để tạo ra uy tín ngay lập tức."

"Tiếp tục đi," Lãnh Hạo nói, ánh mắt anh ta nheo lại, bắt đầu hiểu ý đồ của cô.

"Bệnh viện nơi cha tôi đang điều trị, Bệnh viện Tầm Nhìn, là một cơ sở uy tín hàng đầu, nhưng đang gặp khó khăn về quản lý và đang bị kiểm soát bởi một Hội đồng yếu kém. Nếu chúng ta mua lại cổ phần chi phối của bệnh viện này, chúng ta sẽ có ngay lập tức: một chuỗi cung ứng y tế ổn định cho Khu nghỉ dưỡng Bãi Dài, hai đội ngũ bác sĩ chuyên môn hàng đầu, và ba vị thế trong ngành y tế. Đây là lợi ích thuần túy của Lãnh Thị."

An Chi biết cô đang chơi một ván cờ mạo hiểm, sử dụng lợi ích công ty để phục vụ mục đích cá nhân. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

"Và mục tiêu cá nhân của cô là gì?" Lãnh Hạo chất vấn.

"Khi Bệnh viện Tầm Nhìn là tài sản của Lãnh Thị, Tổng tài và Chủ Tịch điều hành có quyền chỉ đạo mọi hoạt động bên trong. Tôi sẽ đảm bảo cha tôi nhận được sự chăm sóc tốt nhất, và những kẻ gây áp lực sẽ bị loại bỏ. Đây là lợi ích cá nhân, nhưng nó đi kèm với lợi ích công ty."

Lãnh Hạo đứng dậy. Anh ta nhìn An Chi, đôi mắt anh ta không thể đọc được. Cô đang sử dụng chính luật chơi của anh ta để chống lại anh ta.

"Một đề xuất táo bạo. Cô đang biến khủng hoảng cá nhân thành chiến lược kinh doanh," anh ta nói. "Nhưng... để làm được điều đó, chúng ta phải hành động ngay lập tức. Cô có bao nhiêu thời gian?"

"Tôi cần một ngày để hoàn thành thủ tục. Tôi cần anh bật đèn xanh cho 800 tỷ đồng mua lại cổ phần chi phối."

"Được. Tôi chấp nhận. Hãy làm đi, Chủ Tịch An Chi," Lãnh Hạo đáp, một nụ cười nhếch mép lộ ra. "Hãy cho tôi thấy cô làm việc vì tài sản của mình tốt đến mức nào."

Sự Trả Đũa Của Nữ Chủ Tịch

Trong vòng 24 giờ sau đó, An Chi đã biến cơn giận dữ và nỗi sợ hãi thành năng lượng hành động.

Cô huy động đội ngũ pháp chế và tài chính, sử dụng tài khoản của một công ty con vừa thu mua từ Thư Gia để mua lại 51% cổ phần của Bệnh viện Tầm Nhìn. Cuộc mua bán diễn ra nhanh chóng, bí mật và tàn nhẫn.

Sáng hôm sau, An Chi mặc chiếc vest quyền lực nhất của mình, đến Bệnh viện Tầm Nhìn. Cô không đi cùng Lãnh Hạo, cô đi một mình.

Tại văn phòng Hội đồng quản trị, cô đối mặt với những kẻ đã ra lệnh chuyển cha cô.

"Chào các vị," An Chi nói, đặt chiếc vali da sang trọng lên bàn. "Tôi là An Chi. Chủ Tịch điều hành mới, và là cổ đông chi phối 51% của Bệnh viện Tầm Nhìn. Tôi có một vài thay đổi trong quản lý."

Hội đồng quản trị sững sờ.

"Cô An Chi, cô nói gì vậy? Cô không thể..." Chủ tịch Hội đồng quản trị lắp bắp.

An Chi mở vali, bên trong là các giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu và quyết định bổ nhiệm nhân sự mới, do chính Lãnh Hạo ký tên.

"Thứ nhất, Chủ tịch Hội đồng quản trị và hai thành viên đã tham gia vào quyết định chuyển bệnh nhân sai quy trình y tế, các vị đã bị sa thải. Thứ hai, bác sĩ trưởng của khoa Hồi sức cấp cứu, người đã bị chuyển công tác, được phục hồi chức vụ ngay lập tức. Thứ ba, cha tôi, bệnh nhân An Khải, được chuyển về phòng đặc biệt cũ và được chỉ định một đội ngũ y tế riêng, toàn bộ chi phí sẽ do Lãnh Thị chi trả. Bệnh viện này giờ đây là tài sản của tôi, và tôi sẽ không để bất kỳ kẻ yếu kém nào đe dọa đến tài sản của tôi."

An Chi không chỉ bảo vệ cha mình, cô còn sử dụng quyền lực của mình để củng cố vị thế: cô đã loại bỏ được một ổ tham nhũng trong bệnh viện và biến nó thành một công cụ chiến lược cho tập đoàn.

Sự Gần Gũi Không Thể Phủ Nhận

Khi An Chi trở về Penthouse vào đêm đó, cô hoàn toàn kiệt sức nhưng lại cảm thấy một sự thỏa mãn sâu sắc. Lãnh Hạo đã đợi cô. Anh ta đang đứng ở ban công, nhìn xuống thành phố.

"Sự thỏa mãn của cô rất rõ ràng," anh ta nói, không cần quay lại. "Cô đã thắng. Cô đã dùng 800 tỷ để bảo vệ một mục tiêu cá nhân, nhưng đồng thời cô cũng mang lại cho tôi một chuỗi bệnh viện hàng đầu. Cô là một sự cân bằng hoàn hảo giữa cảm xúc và chiến lược."

"Tôi chỉ làm những gì hợp đồng cho phép," An Chi đáp, giọng cô cứng rắn, nhưng cô không thể che giấu niềm vui.

Lãnh Hạo quay lại, bước về phía cô.

"Chúng ta cần nói về chuyến đi Bãi Dài," anh ta nói. "Cô đã phá vỡ ranh giới. Cô đã để cho tôi thấy sự yếu đuối. Cô đã để tôi chạm vào cô, và cô đã chấp nhận sự quan tâm của tôi."

"Đó là sự hiểu biết, Lãnh Hạo. Không phải sự yếu đuối," An Chi đáp. "Tôi hiểu rằng anh cô đơn, và anh cần một đồng minh. Tôi chấp nhận sự gần gũi đó vì nó là sự thừa nhận giá trị của tôi. Đừng nhầm lẫn giữa sự hiểu biết với tình cảm."

Lãnh Hạo bước đến gần hơn. Anh ta đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rơi lả tả trên cổ cô.

"Nếu không phải tình cảm, vậy thì là gì?" Anh ta thì thầm, cúi sát mặt xuống. "Khi cô chấp nhận áo vest của tôi, khi cô nhìn tôi trên ban công, và khi nửa đêm tôi đắp chăn cho cô, An Chi. Đó không phải là hợp đồng."

An Chi cảm thấy trái tim cô đập thình thịch. Cô không thể nói dối nữa.

"Đó là sự an toàn," cô nói, mắt cô dán chặt vào mắt anh ta. "Tôi cảm thấy an toàn khi ở bên anh. Lãnh Hạo, anh là người đàn ông tàn nhẫn nhất tôi từng biết, nhưng anh cũng là người duy nhất sẵn sàng bảo vệ tôi bằng tất cả quyền lực của anh. Và sự thật là, tôi ghét điều đó. Tôi ghét việc tôi cần anh."

Lãnh Hạo mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, nhưng đầy sự chiến thắng tàn bạo. Anh ta biết, anh ta đã giành được một phần của cô.

"Sự an toàn là một loại hợp đồng cao cấp, An Chi. Nó chỉ được trao đổi giữa những kẻ mạnh. Và tôi sẽ giữ cô lại trong sự an toàn đó," anh ta nói.

Anh ta nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô, và đặt một nụ hôn lên môi cô. Nụ hôn này không phải là diễn xuất, không phải là vũ khí. Nó là sự xác nhận quyền lực và sự chiếm hữu, không phải của một người chồng, mà của một người chủ đã giành được vật báu của mình.

An Chi đáp lại, không phải vì cô muốn, mà vì cô không thể ngăn cản. Cô đã bị cuốn vào vòng xoáy của trò chơi này, nơi cô càng cố gắng giữ khoảng cách, cô càng bị hút vào.

"Hợp đồng còn 4 tháng rưỡi, Lãnh Hạo," An Chi thở dốc khi nụ hôn kết thúc. "Đừng quên."

"4 tháng rưỡi," Lãnh Hạo lặp lại, giọng anh ta khàn khàn. "Và cô sẽ phải trả giá cho mọi giây phút an toàn mà tôi trao cho cô."

Anh ta không ngủ với cô đêm đó. Nhưng sự gần gũi của họ trong căn Penthouse đó còn mãnh liệt hơn bất kỳ hành động thể xác nào. An Chi biết, hợp đồng Mười tỷ đồng đang dần biến thành một cái bẫy cảm xúc mà cô đã tự mình bước vào.

Tình Hình Mới: Lãnh Thị đã có thêm một chuỗi bệnh viện hàng đầu. Vị thế của An Chi đã vững chắc hơn bao giờ hết, nhưng sự tự do của cô đang bị đe dọa. Cô đã bảo vệ được cha mình, nhưng lại mất đi sự tự chủ về cảm xúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×