hợp đồng hẹn hò 100

Chương 3: Lời Đề Nghị Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quán cà phê Mocha House buổi sáng thứ hai yên ả hơn mọi ngày. Trời vừa tạnh mưa, ánh nắng non trải khắp mặt bàn gỗ còn ươn ướt, phản chiếu thành từng vệt sáng loang loáng.

Linh Chi vừa lau quầy vừa thấp thỏm. Từ khi biết chắc vị khách đặc biệt sẽ quay lại, trong lòng cô cứ nhộn nhạo như có đàn chim nhỏ bay loạn.

Và đúng như dự đoán, cánh cửa bật mở, chuông leng keng vang lên.

Trần Duy Khánh bước vào.

Vẫn sơ mi trắng, quần tây đen, dáng đi thẳng và dứt khoát. Nhưng lần này, ánh mắt anh không nhìn quanh tìm bàn nữa, mà thẳng hướng về phía quầy – nơi Chi đang đứng.

“Americano, ít đá.” – Giọng anh trầm, bình thản, quen thuộc đến mức tim Chi lại đánh rơi một nhịp.

“Dạ… có ngay.” – Cô lí nhí đáp, tay run run múc đá.

Khánh chọn đúng bàn hôm trước. Khi Chi mang ly cà phê ra, anh bất ngờ gấp laptop lại, ngẩng lên:

“Hôm nay cô ngồi nói chuyện với tôi một chút. Tôi sẽ trả tiền.”

Chi tròn mắt: “Ơ… tôi… đang làm việc…”

“Không lâu đâu.” – Khánh cắt ngang, giọng chắc nịch.

Chị quản lý từ quầy sau ló đầu ra, cười tươi: “Chi, ngồi tiếp chuyện khách đi, chị lo mấy cái order khác cho.”

Chi như bị đẩy vào thế kẹt. Cô miễn cưỡng ngồi xuống ghế đối diện, hai tay đan chặt vào nhau, tim đập thình thịch.

Khánh chống tay lên cằm, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu cô gái nhỏ trước mặt.

“Cô sống ở đây lâu chưa?”

“Ơ… tôi… tôi là sinh viên năm ba, trọ gần trường.” – Chi ngập ngừng.

“Gia đình?”

“Ở quê… ba mẹ làm nông. Tôi tự lo chi phí học hành.”

Khánh gật nhẹ, mắt ánh lên tia suy tư. Anh im lặng vài giây, rồi bất ngờ nói:

“Tôi có một đề nghị cho cô.”

Chi ngớ người: “Đề nghị…?”

Anh chậm rãi:

“Cô làm bạn gái tôi. Trong vòng 100 ngày.”

Không gian như lặng đi một nhịp. Chi tròn mắt, ngỡ mình nghe nhầm.

“Cái… cái gì cơ?!”

Khánh điềm nhiên giải thích:

“Gia đình tôi đang ép tôi phải xem mắt, cưới vợ để ổn định. Tôi không muốn. Tôi cần một mối quan hệ giả vờ để che mắt họ và đối tác. Cô vừa khéo… xuất hiện đúng lúc.”

“Khoan khoan…” – Chi xua tay lia lịa. – “Anh nói nghe như… phim ấy. Tôi chỉ là nhân viên part-time thôi, làm sao có thể…”

“Chính vì cô là người ngoài, không liên quan, nên mới phù hợp.” – Khánh cắt lời. – “Cô không cần yêu tôi thật, chỉ cần đóng vai. 100 ngày, sau đó kết thúc. Tôi sẽ trả công.”

Chi nghẹn họng. Trong đầu cô loạn xạ. Trời ạ, đây có phải kiểu hợp đồng tình yêu mà mình từng đọc trong truyện không? Nhưng sao lại rơi xuống đầu mình chứ?!

“Anh… anh có chắc không?” – Cô lí nhí. – “Sao lại chọn tôi? Tôi chẳng có gì đặc biệt…”

Khánh hơi nghiêng đầu, ánh mắt như tia X quét qua. “Cô cứu tôi. Cô không lợi dụng chuyện đó. Với tôi, thế là đủ.”

Chi há hốc miệng, không tìm được lời phản bác.

Cô định từ chối, nhưng Khánh đã lấy trong túi ra một tờ giấy. Là… hợp đồng thật sự.

“Đây là bản thảo. Tôi có luật sư soạn sẵn. Điều khoản đơn giản: cô đóng vai bạn gái tôi trong 100 ngày. Tôi lo toàn bộ chi phí ăn mặc, đi lại. Sau khi kết thúc, cô nhận được một khoản thù lao xứng đáng. Nếu trong quá trình, cô muốn dừng, có thể báo trước.”

Chi cầm tờ giấy, mắt hoa lên. Những dòng chữ dày đặc, nhưng điều khiến cô sốc nhất là con số ở mục “Thù lao”: 500 triệu đồng.

Cô suýt đánh rơi tờ giấy. “Nửa… nửa tỷ?!”

Khánh nhướn mày: “Với tôi, không đáng bao nhiêu. Nhưng với cô, có lẽ đủ cho học phí và cả nhiều thứ khác. Tôi không muốn nợ ân tình, tôi trả sòng phẳng.”

Chi cắn môi. 500 triệu… số tiền cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Với số đó, cô có thể đóng trọn học phí, gửi chút về quê cho ba mẹ, thậm chí còn dư. Nhưng… đổi lại, cô phải đóng vai bạn gái một tổng giám đốc lạnh lùng trong suốt 100 ngày, trước mặt gia đình và truyền thông?

“Anh… anh thật sự nghiêm túc?” – Cô run run hỏi.

Khánh nhìn thẳng cô, giọng chắc nịch:

“Tôi chưa bao giờ đùa trong công việc. Đây cũng là một dạng hợp đồng. Chỉ khác là đối tác lần này… là cô.”

Tim Chi lại đập loạn. Cô chợt nhớ lại ánh mắt anh tối qua, cái khoảnh khắc anh nói “Cảm ơn” giữa mưa. Một người như thế… thật sự muốn nhờ cô giúp đỡ?

Không khí lặng vài giây. Chi nuốt khan.

“Nhưng… nếu ai đó phát hiện thì sao? Tôi không muốn bị soi mói.”

Khánh bình thản: “Tôi có cách xử lý. Trách nhiệm của tôi là bảo vệ cô. Việc của cô… chỉ là đóng vai.”

Lời nói quá tự tin khiến Chi choáng váng. Nhưng trong lòng, một phần nào đó lại thấy an tâm kỳ lạ.

“Cho tôi… thời gian suy nghĩ.” – Cuối cùng cô nói.

Khánh gật: “Ba ngày. Tôi sẽ quay lại.”

Anh đứng dậy, để lại trên bàn tấm card danh thiếp cùng bản hợp đồng, rồi rời quán như một cơn gió lạnh.

Chi ngồi bất động. Tay cô run run chạm vào con số 500 triệu trên giấy, tim đập dồn dập. Một cuộc đời mới dường như đang vẫy gọi, nhưng đổi lại là một trò chơi nguy hiểm.

“Trời ơi…” – Cô thở dài, úp mặt xuống bàn. – “Mình vừa bước chân vào cái gì thế này?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×