hợp đồng hẹn hò 100

Chương 5: Bữa Tối Ra Mắt Bạn Bè


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối thứ Sáu.

Nhà hàng Ý sang trọng nằm ngay góc phố lớn, ánh đèn vàng ấm áp phủ ra ngoài vỉa hè lát đá. Tiếng nhạc du dương vang lên từ đàn violin, hòa với mùi phô mai, rượu vang thoang thoảng trong không khí.

Linh Chi đứng trước gương trong phòng thử đồ của stylist, bàn tay cứ xoắn xoắn vạt váy. Chiếc váy màu be ôm nhẹ, đơn giản nhưng tinh tế, làm nổi bật vóc dáng mảnh mai. Đôi giày cao gót 5 phân khiến cô lúng túng bước đi, như đang thử sức trên dây thừng.

Stylist cười khích lệ:

“Cô đẹp lắm. Đừng lo, mọi người sẽ nghĩ cô và anh Khánh rất xứng đôi.”

“Xứng đôi…?” – Chi lẩm bẩm, mặt nóng bừng.

Khi bước ra cửa nhà hàng, chiếc xe màu đen đã đỗ sẵn. Trần Duy Khánh đứng dựa nhẹ vào cửa xe, áo sơ mi trắng, vest đen vừa vặn, cà vạt xám tro. Anh ngẩng lên, ánh mắt lướt qua Chi một giây rồi dừng lại.

Chi khẽ khựng. Cái nhìn ấy… không dài, không có gì quá thân mật, nhưng lại khiến tim cô lệch nhịp.

Khánh chỉ gật nhẹ:

“Đi thôi.”

Trong nhà hàng

Bàn tiệc dài đặt cạnh cửa sổ nhìn ra phố. Khoảng tám người bạn thân của Khánh đã ngồi sẵn. Họ đều là những gương mặt sáng sủa, dáng vẻ thành đạt, có người là giám đốc chi nhánh, có người là luật sư, bác sĩ. Không khí rôm rả, tiếng cười xen lẫn tiếng ly chạm nhau leng keng.

Khi Khánh bước vào, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn.

“Ồ, Khánh đến rồi! À mà… hôm nay có cả bạn gái đi cùng à?” – Một anh bạn tóc ngắn cười lớn.

Chi tim đập thình thịch, cố giữ nụ cười mỉm. Khánh đặt tay nhẹ lên lưng cô, động tác tự nhiên đến mức ai nhìn cũng sẽ nghĩ đó là cử chỉ thân mật.

“Đây là Linh Chi.” – Anh giới thiệu ngắn gọn.

Cả bàn tròn mắt. Một cô gái tóc dài, trang điểm nhẹ nhưng sắc sảo hỏi ngay:

“Bạn gái thật sao? Lần đầu tiên Khánh đưa người ra mắt đấy!”

Chi toát mồ hôi, vội đáp:

“Chào mọi người… tôi chỉ là một sinh viên bình thường thôi.”

Một anh chàng khác nhướn mày:

“Thật không ngờ. Bình thường Khánh còn chẳng thèm để ai gần quá nửa mét. Vậy mà giờ…”

Tiếng cười rộ lên. Khánh bình thản, rót rượu vang, đáp:

“Có lẽ vì lần này khác.”

Câu nói khiến cả bàn ồ lên, còn Chi suýt nghẹn nước. Cô cố giấu mặt sau ly rượu, tai nóng ran.

Thử thách đầu tiên

Bữa tiệc diễn ra náo nhiệt. Bạn bè Khánh liên tục hỏi thăm, gặng chuyện.

“Chi, em học ngành gì thế?”

“Làm sao hai người gặp nhau vậy? Tình cờ hay có ai mai mối?”

“Khánh thay đổi thật rồi, trước kia cứ lạnh như băng…”

Chi cố gắng mỉm cười, trả lời vòng vo: “Em học quản trị kinh doanh…”, “Bọn em tình cờ quen thôi…”.

Mỗi lần cô lúng túng, Khánh sẽ cắt lời một cách khéo léo, đưa câu chuyện sang hướng khác. Anh không để cô rơi vào thế bí. Chẳng hạn, khi một người tò mò quá mức, Khánh đặt ly xuống, ánh mắt sắc lạnh:

“Chuyện riêng tư, tôi không thích bàn quá nhiều.”

Không khí bàn tiệc thoáng chùng xuống, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề khác. Chi liếc trộm anh, bất giác thấy lòng ấm lại.

Khoảnh khắc bất ngờ

Đến phần tráng miệng, một anh bạn thân cười gian:

“Nào nào, để kiểm chứng tình cảm, hai người thử… hôn đi!”

Cả bàn rộ lên, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo.

Chi chết lặng, mặt đỏ bừng. Không thể nào… đây chỉ là giả thôi mà!

Cô quay sang Khánh, miệng lắp bắp: “Tôi… tôi…”

Khánh điềm nhiên, ánh mắt vẫn tĩnh lặng. Anh nghiêng người, ghé sát tai Chi, thì thầm đủ để mình cô nghe:

“Chỉ cần giả vờ. Đừng căng thẳng.”

Rồi anh khẽ đặt môi lên trán cô, rất nhanh, rất nhẹ.

Cả bàn vỗ tay rào rào, reo hò.

“Được rồi! Tin rồi!”

“Khánh nhà ta đúng là thay đổi thật!”

Chi ngồi ngẩn ngơ, trái tim nảy loạn nhịp. Cái chạm ấy tuy chỉ trên trán, nhưng lại khiến cô bối rối không nguôi.

Sau bữa tiệc

Khi ra khỏi nhà hàng, gió đêm mát lạnh thổi bay mùi rượu và tiếng cười. Chi bước chậm, còn Khánh song song bên cạnh.

Cô bối rối hỏi nhỏ:

“Tại sao anh… làm thế?”

“Để họ tin.” – Khánh đáp gọn.

“…Nhưng… đó là lần đầu tiên tôi…” – Chi ngập ngừng, rồi cắn môi, không nói tiếp.

Khánh thoáng quay sang, ánh mắt khó đoán, nhưng giọng anh dịu đi:

“Xin lỗi. Tôi quên mất với cô, mọi thứ đều mới.”

Chi sững sờ. Câu xin lỗi ấy làm lòng cô rung động một cách kỳ lạ.

Chiếc xe đen lăn bánh đưa họ về. Ngoài cửa kính, ánh đèn đường nhòe đi. Trong tim cô, cảm giác hỗn loạn – vừa lo lắng, vừa ngọt ngào – cứ thế cuộn trào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×