hợp đồng hẹn hò 100

Chương 6: Thử Thách Hôn Môi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối thứ Bảy, trời lất phất mưa bụi. Đèn đường hắt xuống nền gạch loang lổ, ánh vàng lấp lánh. Linh Chi ngồi bên cửa sổ phòng trọ, nhìn những giọt nước chảy thành vệt dài. Tâm trí cô vẫn còn treo lơ lửng ở khoảnh khắc đêm qua: cái hôn nhẹ trên trán, thoáng qua nhưng để lại dư âm khó xóa.

Chỉ là giả vờ thôi… nhưng sao tim mình lại loạn thế này?

Điện thoại rung. Tin nhắn hiện lên từ số đã lưu trong máy với cái tên đơn giản “Khánh”:

“Ngày mai đi cùng tôi. Lễ khai trương dự án. Chuẩn bị sẵn.”

Ngắn gọn, dứt khoát. Không có thêm lời giải thích.

Chi thở dài. Đây mới chỉ là ngày thứ ba, mà cô đã thấy mình như đang bước vào một guồng quay khác.

Sáng hôm sau

Xe đen dừng trước ngõ. Stylist mang váy mới đến tận nơi: một chiếc váy trắng đơn giản, phần eo ôm nhẹ, cổ chữ V tinh tế. Chi thay đồ, soi gương mà chính cô cũng không nhận ra mình.

Khi lên xe, Trần Duy Khánh ngồi sẵn, vest đen chỉnh tề, cà vạt cùng màu. Anh thoáng nhìn cô một giây, khẽ gật:

“Ổn.”

Chỉ một chữ thôi, nhưng tim Chi lại bất giác rung lên.

Sự kiện khai trương

Sảnh sự kiện rực rỡ ánh đèn flash. Phóng viên chen chúc, máy ảnh chớp liên hồi. Khánh bước vào cùng Chi, bàn tay anh đặt nhẹ ở lưng cô, dẫn đường.

Ngay lập tức, tiếng bàn tán dấy lên:

“Cô gái kia là ai thế?”

“Bạn gái mới của tổng giám đốc Khánh Phát sao?”

“Chưa từng thấy xuất hiện trên báo…”

Chi cố giữ nụ cười mỉm, tay siết chặt chiếc clutch nhỏ. Trái tim đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực.

Một phóng viên chĩa micro tới:

“Anh Khánh, đây có phải là bạn gái của anh? Hai người quen nhau thế nào?”

Khánh dừng lại, ánh mắt điềm tĩnh. Anh khẽ siết tay Chi, rồi đáp ngắn gọn:

“Đúng. Đây là Linh Chi. Chuyện còn lại… là riêng tư.”

Đám đông xôn xao, tiếng máy ảnh nổ liên tiếp.

Thử thách bất ngờ

Trong bữa tiệc đứng, khi khách khứa đang trò chuyện, một vị doanh nhân lớn tuổi cười to, nâng ly rượu:

“Khánh à, bấy lâu nay cậu kín tiếng, hôm nay cuối cùng cũng cho bạn gái ra mắt. Nhưng mà… để chúng tôi tin hoàn toàn, có lẽ cần một minh chứng tình cảm nhỉ?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn. Một người khác cười phụ họa:

“Đúng đấy, một nụ hôn trước mặt mọi người đi!”

Chi chết lặng. Tai cô ù đi, mặt đỏ bừng. Không… không thể nào…

Cô quay sang nhìn Khánh, môi mấp máy: “Tôi… tôi không…”

Khánh bình thản, nhưng trong ánh mắt thoáng một tia suy nghĩ. Anh cúi xuống gần cô, thì thầm:

“Chỉ cần một lần. Nếu không muốn, nói mật mã.”

“Mưa.” – Từ ấy suýt bật ra, nhưng dừng lại nơi đầu lưỡi.

Trong tích tắc, môi anh khẽ chạm vào môi cô.

Không sâu, không dài, chỉ thoáng qua như cơn gió nhẹ. Nhưng đủ để cả sảnh tiệc reo hò, tiếng vỗ tay rào rào.

Tim Chi đập dồn dập, hai má đỏ ửng. Cô ngẩn ngơ nhìn anh, còn Khánh thì điềm nhiên quay lại với mọi người:

“Vậy đã đủ chưa?”

Cả sảnh cười vang, ai cũng gật gù.

Sau sự kiện

Xe lăn bánh trên đường về. Không khí trong xe im lặng, chỉ còn tiếng điều hòa. Chi ngồi nép sát cửa kính, lòng ngổn ngang.

Cô bỗng cất tiếng, giọng run run:

“Tại sao… anh lại làm thế?”

Khánh nhìn thẳng về phía trước, giọng trầm:

“Vì họ cần tin. Và… tôi đã hỏi ý cô.”

“Nhưng… đó là lần đầu tiên tôi…” – Chi ngập ngừng, tay siết chặt váy.

Khánh khựng lại một giây, rồi xoay đầu, ánh mắt sâu thẳm:

“…Xin lỗi. Tôi quên mất, với cô, mọi thứ đều mới.”

Chi sững người. Câu xin lỗi ấy làm lòng cô run rẩy. Giả vờ thì giả vờ… nhưng có gì đó thật đang len lỏi.

Ngoài cửa kính, cơn mưa bụi lất phất rơi xuống. Chi nhìn theo những giọt nước, trong lòng rối bời.

Đây mới chỉ là ngày thứ ba… mà mình đã không phân biệt được đâu là giả, đâu là thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×