hợp đồng hẹn hò 100

Chương 7: Đối Thủ Xuất Hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trưa Chủ nhật, trời trong xanh, mây trắng trôi thong thả. Linh Chi ngồi trong xe, hai bàn tay siết chặt chiếc túi nhỏ, lòng nửa hồi hộp nửa lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô cùng Trần Duy Khánh đến gặp người thân của anh ngoài xã hội – không phải sự kiện công khai, cũng chẳng phải bữa tiệc sang trọng, mà là một buổi ăn trưa tại nhà hàng có đối tác quen.

Cô tự nhủ: Chỉ cần bình tĩnh. Mình chỉ đang đóng vai. 100 ngày, chỉ 100 ngày thôi.

Nhưng khi bước vào nhà hàng, điều bất ngờ xảy ra.

Gặp lại người cũ

Trong ánh sáng vàng dịu của đèn chùm, một người phụ nữ đang đứng chờ gần cửa sổ. Cô ta khoác bộ váy đen thanh lịch, mái tóc dài búi thấp gọn gàng, đôi môi đỏ rượu vang sắc sảo. Ngay khi Khánh xuất hiện, cô ta mỉm cười – nụ cười đủ lịch thiệp, đủ tự tin.

“Khánh.” – Giọng nói vang lên rõ ràng, không một chút ngượng ngập.

Khánh thoáng nhíu mày: “Uyên.”

Lâm Thanh Uyên – bạn thời thơ ấu của Khánh, nay là giám đốc truyền thông của một tập đoàn đối tác. Tin tức về cô không xa lạ với giới kinh doanh: thông minh, xinh đẹp, từng có tin đồn tình cảm với Khánh nhiều năm trước.

Ánh mắt Uyên ngay lập tức dừng lại trên người Linh Chi. Đánh giá. Thăm dò. Một nụ cười như có như không:

“Chào em. Tôi là Uyên, bạn cũ của Khánh.”

Chi khẽ gật đầu, lễ phép: “Chào chị.”

“Bạn gái mới của Khánh sao?” – Uyên hỏi thẳng, giọng mềm nhưng đủ để khiến tim Chi khựng lại.

Khánh đặt tay lên lưng Chi, bình thản đáp:

“Ừ. Đây là Linh Chi.”

Câu trả lời ngắn gọn nhưng khẳng định, như lưỡi dao cắt đôi không khí.

Ánh nhìn đầy ẩn ý

Trong suốt bữa ăn, Uyên nói chuyện với Khánh nhiều hơn, kể những kỷ niệm xưa, nhắc lại chuyện thời còn đi học, chuyện cha mẹ đôi bên từng hợp tác làm ăn. Mỗi câu chuyện đều cho thấy sự thân thiết lâu dài, sự hiểu biết tường tận về con người Khánh – điều mà Chi, dù đã “đóng vai bạn gái”, vẫn chưa hề biết đến.

“Anh ấy vẫn vậy, sáng nào cũng uống Americano ít đá. Cũng chẳng thích ngọt. Hồi xưa, mỗi lần nhóm bạn đi ăn kem, Khánh chỉ chọn vani.” – Uyên kể, ánh mắt liếc Chi, như muốn chứng minh tôi hiểu rõ anh ấy hơn em.

Chi cười gượng, tay xoắn chặt khăn ăn.

Khánh vẫn điềm nhiên, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng lơ đi. Nhưng với Chi, mỗi câu Uyên nói như một chiếc gai nhỏ.

Lời cảnh cáo ngầm

Khi bữa ăn sắp kết thúc, Uyên bất ngờ nghiêng người, ánh mắt sắc bén:

“Em biết không, Chi, bên cạnh một người như Khánh… không dễ dàng đâu. Anh ấy quá bận, quá lạnh lùng, và quá khó nắm bắt. Nếu không đủ mạnh mẽ, em sẽ chỉ tự làm khổ mình.”

Chi thoáng nghẹn lời. Cô mím môi, cố lấy hết can đảm:

“Có thể em chưa biết nhiều. Nhưng em nghĩ, quan trọng không phải là quá khứ, mà là hiện tại.”

Ánh mắt hai người chạm nhau – một cái nhìn thẳng, không né tránh. Uyên thoáng nhướng mày, cười khẽ:

“Khá lắm.”

Khánh lúc này mới lên tiếng, giọng trầm:

“Uyên, chuyện riêng tư của tôi, tôi tự biết cách.”

Uyên chỉ cười, không đáp. Nhưng khi đứng dậy chào tạm biệt, cô ta khẽ nói với Chi, giọng vừa đủ nghe:

“Em hãy chuẩn bị sẵn đi. Ở bên cạnh anh ấy… sẽ chẳng bao giờ yên ổn.”

Sau buổi gặp

Trên xe trở về, không khí yên lặng. Chi nhìn ra cửa kính, trong lòng lẫn lộn: vừa tức giận vì bị coi thường, vừa bất an vì lời Uyên.

Cô khẽ hỏi:

“Cô ấy… thật sự rất quan trọng với anh sao?”

Khánh thoáng liếc cô, ánh mắt tối lại, rồi đáp ngắn gọn:

“Quá khứ. Không liên quan.”

Chỉ ba chữ, nhưng giọng anh đủ chắc nịch.

Chi cắn môi, im lặng. Nhưng trong tim, một nỗi bất an vẫn lởn vởn. Bởi cô biết, sự xuất hiện của Uyên không đơn giản chỉ là tình cờ.

Và từ khoảnh khắc này, mối quan hệ “giả vờ” của cô với Khánh sẽ không chỉ đối mặt với truyền thông, mà còn với người phụ nữ từng đứng cạnh anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×