Sau chuyến đi biển, tôi tưởng rằng mọi chuyện đã yên ổn.
Chúng tôi trở lại thành phố, trở lại công việc, cuộc sống thường ngày.
Anh vẫn là tổng giám đốc lạnh lùng trước nhân viên, còn tôi – vẫn là trợ lý luôn biết cách mỉm cười dù lòng có sóng ngầm.
Nhưng có những cơn bão không đến từ trời.
Nó đến từ những dòng chữ nhỏ xíu trên mạng, từ những tấm hình được chụp lén, từ những tin đồn lan nhanh hơn cả gió.
Buổi sáng thứ Hai, khi tôi vừa đến công ty, điện thoại rung liên tục.
Tin nhắn, cuộc gọi, thậm chí cả những ánh nhìn lạ từ đồng nghiệp.
Tôi mở mạng.
Trên trang tin tài chính có một bài viết được chia sẻ chóng mặt:
“Tổng giám đốc Trần Dật Phong của tập đoàn Trần Thịnh bị nghi có con riêng với Tô Dĩnh – người mẫu nổi tiếng từng là bạn gái cũ.
Hình ảnh thân mật giữa hai người trong khu resort cao cấp đã được ghi lại.
Nguồn tin cho biết, đứa bé hiện khoảng bốn tuổi, được Tô Dĩnh đưa về nước sau thời gian sinh sống tại Singapore.”
Tôi ngồi lặng.
Tay run đến mức suýt làm rơi điện thoại.
Không cần đọc tiếp, tôi cũng hiểu — những tấm hình được chụp lén đó chính là lúc anh gặp cô ta đêm ở resort.
Góc chụp khéo đến mức khiến người ta nghĩ họ thân mật.
Cổ họng tôi khô khốc.
Những lời anh nói vẫn còn vang trong đầu: “Cô ấy bảo đứa bé không còn.”
Nếu tin này là thật…
Thì anh đã bị lừa — hoặc, tôi mới là người bị lừa.
Đang suy nghĩ, giọng Lan – đồng nghiệp của tôi – vang lên sau lưng:
“An Nhiên, cậu ổn chứ? Cậu… đã đọc tin chưa?”
Tôi quay lại, cố gượng cười:
“Có gì đâu mà không ổn. Báo lá cải thôi.”
“Nhưng người ta bảo có bằng chứng. Còn nói đứa bé có nét giống anh Trần lắm…”
Tôi khẽ siết chặt tay, giấu nó dưới bàn để không lộ run.
“Lan này, đừng tin vào ảnh. Tin vào người thật.”
Cô ấy gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lộ chút lo lắng.
Buổi trưa, phòng giám đốc gửi thông báo khẩn:
“Cuộc họp đột xuất với hội đồng cổ đông – 2 giờ chiều.”
Tôi ngồi trong văn phòng chờ anh, lòng nóng như lửa đốt.
Khi anh bước vào, trông anh khác hẳn thường ngày – ánh mắt nghiêm, gương mặt lạnh.
“Anh biết chuyện rồi?” – tôi hỏi.
“Biết. Họp khẩn vì tin đó. Cổ đông đang hoang mang.”
“Còn anh… có tin cô ta không?”
Anh ngẩng lên, nhìn tôi, không do dự:
“Không.”
Tôi thở ra, nhẹ nhõm, nhưng vẫn hỏi tiếp:
“Anh có chắc không?”
Anh bước đến, nắm lấy vai tôi:
“An Nhiên, anh từng sai khi không nói thật sớm. Lần này, anh sẽ không để em tổn thương vì im lặng của anh nữa.”
Giọng anh trầm nhưng kiên định, và lần đầu tiên, tôi thấy ánh mắt anh không còn do dự giữa quá khứ và hiện tại.
Chiều hôm đó, tôi đứng ngoài phòng họp, nghe loáng thoáng tiếng tranh cãi.
Một vài cổ đông lớn yêu cầu anh tạm thời rời vị trí cho đến khi “sự việc được làm rõ”.
Cửa mở ra, anh bước ra, nét mặt bình tĩnh đến lạ.
Anh nắm tay tôi thật chặt, chỉ nói đúng một câu:
“Bão lại tới rồi. Nhưng lần này, anh muốn đi qua cùng em.”
Tôi nhìn anh, mỉm cười – không còn sợ hãi nữa.
Bởi vì, nếu niềm tin có thể giữ được qua bão giông, thì nó không chỉ là tình yêu, mà là định mệnh.
Hôm đó trời đổ mưa.
Cơn mưa đầu mùa rơi dai dẳng suốt buổi chiều, khiến thành phố như khoác một lớp buồn mỏng.
Tôi đang ngồi trong phòng làm việc, thì tiếng điện thoại vang lên liên tục.
Thông báo, tin nhắn, cuộc gọi — tất cả dồn dập như một trận cuồng phong.
Lan chạy vào, mặt tái nhợt:
“An Nhiên! Cậu… xem cái này đi!”
Cô đặt điện thoại trước mặt tôi.
Trên màn hình là một đoạn video được phát trực tiếp:
Tô Dĩnh – trong chiếc váy trắng đơn giản, gương mặt trang điểm nhẹ, đang ngồi giữa một rừng micro và máy quay.
“Tôi xin lỗi vì đã giữ im lặng quá lâu,” – cô nói, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn đầy toan tính – “Bốn năm trước, tôi và anh Trần Dật Phong từng có với nhau một đứa bé.
Vì lý do cá nhân, tôi ra nước ngoài sinh con, không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy.
Nhưng giờ tôi trở về, vì con tôi cần một người cha.”
Cả khán phòng xôn xao.
Phóng viên nhao nhao đặt câu hỏi, ánh đèn flash chớp liên tục.
Tôi nhìn màn hình, tay lạnh ngắt.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như cả thế giới nghiêng đi.
“Tôi không muốn phá hoại hôn nhân của ai,” – cô ta tiếp, mắt ánh lên thứ gì đó tôi không gọi tên được – “nhưng sự thật thì không thể giấu mãi.
Tôi chỉ mong anh Dật Phong đủ dũng cảm thừa nhận máu mủ của mình.”
Tôi tắt video.
Không thể xem thêm được nữa.
Cửa phòng bật mở.
Anh bước vào, áo vest thấm nước, gương mặt trầm hẳn lại.
Tôi ngẩng lên nhìn anh, không nói.
Không cần, vì ánh mắt anh đã nói thay mọi điều — sự tức giận, mệt mỏi, và cả nỗi tổn thương sâu kín.
“Anh vừa họp báo.” – Anh nói, giọng khàn đặc.
“Anh…” – Tôi khẽ run – “Anh nói gì với họ?”
“Anh phủ nhận. Nhưng cô ta mang đến giấy khai sinh, tên cha để trống, cùng một bức ảnh cũ của anh và cô ta.”
“Và mọi người tin à?”
“Một nửa.” – Anh cười nhạt. – “Báo mạng, cổ đông, thậm chí cả người trong công ty.”
Tôi bước lại gần, khẽ cầm tay anh.
“Anh có nghĩ đứa bé thật sự là con anh không?”
Anh im lặng một thoáng rồi đáp:
“Anh không biết. Nhưng anh sẽ làm xét nghiệm ADN. Anh phải biết rõ, không chỉ vì bản thân, mà còn vì em.”
Tôi nhìn anh thật lâu.
Mưa ngoài trời đập mạnh vào cửa kính, từng giọt dài như vệt nước mắt.
“Dù kết quả là gì,” – tôi nói chậm rãi – “em chỉ muốn anh nhớ: đừng để người khác dùng quá khứ để hủy hiện tại của chúng ta.”
Anh siết chặt tay tôi, khẽ gật đầu.
“Anh hứa.”
Buổi tối, tin tức vẫn ngập tràn mạng.
#TôDĩnh #ConCủaTrầnDậtPhong leo thẳng lên top tìm kiếm.
Mọi người nói tôi đáng thương.
Có người bảo tôi ngu ngốc, tin vào một người đàn ông từng yêu quá nhiều.
Tôi không đáp, không đọc bình luận nữa.
Tôi chỉ ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng mưa và nhìn ra ngoài đường — nơi ánh đèn xe hòa với nước mưa, nhòe đi như một bức tranh buồn.
Khoảng gần nửa đêm, anh trở về.
Áo anh ướt sũng, tóc cũng rối bời vì gió.
Anh đưa tôi một phong bì niêm phong:
“Anh đã làm xong xét nghiệm ADN.”
Tôi nắm chặt tờ giấy, tim đập mạnh.
Anh nhìn tôi, giọng trầm:
“Kết quả sẽ có trong 48 giờ tới.”
Hai ngày.
Chỉ hai ngày nữa, mọi thứ sẽ rõ ràng — nhưng cũng có thể sụp đổ.
Tôi gật đầu, rồi khẽ nói:
“Vậy thì, hai ngày này… anh đừng rời em nửa bước.”
Anh khẽ cười, mệt mỏi nhưng dịu dàng:
“Dù là bão hay bình yên, anh cũng không đi đâu nữa.”
Hai ngày trôi qua chậm đến nghẹt thở.
Mỗi buổi sáng, tôi vẫn đến công ty, vẫn làm việc như bình thường, nhưng trong lòng thì cuộn lên từng cơn sóng.
Mọi người nhìn tôi bằng đủ loại ánh mắt — thương hại có, hiếu kỳ có, thậm chí là mỉa mai.
Tôi chỉ mỉm cười, cúi đầu chào rồi đi thẳng.
Tôi biết, trong thời điểm này, chỉ có sự bình tĩnh mới bảo vệ được anh… và cả bản thân mình.
Chiều hôm thứ hai, khi nắng đã nghiêng vàng, điện thoại tôi rung.
Tin nhắn từ anh:
“Anh đã có kết quả. Đợi anh ở văn phòng.”
Tim tôi như ngừng đập một nhịp.
Tôi cầm túi xách, gần như chạy đến thang máy.
Suốt quãng đường lên tầng 25, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực — mạnh, gấp, và đau.
Cửa phòng tổng giám đốc mở ra.
Anh đứng đó, bên khung cửa kính lớn, lưng thẳng, ánh sáng chiều rọi vào khiến bóng anh kéo dài trên sàn.
Trên bàn là một phong bì màu trắng — quen thuộc.
Tôi bước đến, khẽ hỏi:
“Anh mở chưa?”
“Rồi.” – Anh quay lại, ánh mắt sâu thẳm. – “Em muốn nghe thật chứ?”
Tôi gật đầu.
Anh đặt tờ giấy trước mặt tôi, giọng anh trầm mà rõ từng chữ:
“Kết quả xét nghiệm ADN: Không có quan hệ huyết thống giữa Trần Dật Phong và đứa trẻ.”
Tôi thở ra, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng dài.
Cổ họng nghẹn lại, nước mắt dâng lên mà tôi không kìm được.
Anh tiến lại, ôm tôi vào lòng.
“Anh xin lỗi vì đã để em chịu điều này.”
Tôi lắc đầu, giọng nghèn nghẹn:
“Không, em tin anh từ đầu. Chỉ là… em sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ thế giới này quá dễ tin vào dối trá.”
Anh siết chặt hơn, thì thầm bên tai tôi:
“Vậy thì anh sẽ là người khiến thế giới phải tin vào sự thật.”
Chiều hôm đó, Trần Dật Phong tổ chức một buổi họp báo ngắn gọn.
Không PR, không diễn kịch.
Anh đứng trước hàng chục phóng viên, công khai kết quả ADN và nói thẳng:
“Tôi từng có mối quan hệ với cô Tô Dĩnh bốn năm trước. Nhưng đứa trẻ không phải con tôi.
Tôi không chối bỏ quá khứ, nhưng tôi cũng sẽ không để ai lợi dụng nó để hủy hoại hiện tại.
Người tôi muốn bảo vệ bây giờ — là vợ tôi.”
Câu nói ấy vang lên, dõng dạc, mạnh mẽ, và khiến cả hội trường im lặng vài giây.
Buổi tối, khi trở về nhà, anh cởi áo vest, thả lỏng người rồi nhìn tôi cười:
“Bão qua rồi.”
Tôi ngồi xuống bên anh, rót ly trà ấm, khẽ đáp:
“Bão qua rồi, nhưng trời vẫn còn mưa.”
Anh cầm tay tôi, mắt anh dịu lại:
“Thì mình cùng che chung một cái ô.”
Tôi cười, dựa đầu vào vai anh.
Bên ngoài, mưa lất phất rơi, nhưng trong lòng tôi là một vùng sáng ấm áp.
Tối muộn, khi tôi dọn bàn làm việc, phát hiện một tờ giấy nhỏ trong phong bì xét nghiệm.
Dòng chữ được gõ ngay ngắn, không có dấu tên người gửi:
“Cô Tô Dĩnh được một người trong nội bộ công ty hỗ trợ tung tin.
Người đó rất thân cận với tổng giám đốc.”
Tôi khựng lại.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
Ai đó… trong công ty?
Một người ở ngay bên cạnh chúng tôi?
Tôi siết chặt tờ giấy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ — ánh đèn đêm vẫn rực rỡ, nhưng trong lòng tôi biết, cơn bão thật sự… vẫn chưa kết thúc.
Hết chương 10.