hợp đồng kết hôn 365 ngày

Chương 9: Bóng hình cũ trong gương mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau lễ cầu hôn, tôi vẫn chưa tin nổi mọi chuyện thật sự xảy ra.

Mỗi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là nhìn sang bên cạnh — nơi có một người đàn ông cao lớn, đang ngủ say, tóc hơi rối, khuôn mặt bình yên đến mức khiến tim tôi mềm nhũn.

Trần Dật Phong.

Tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thịnh, người từng ký với tôi bản hợp đồng hôn nhân lạnh lùng, giờ lại nằm cạnh tôi, ôm tôi trong vòng tay như thể sợ tôi biến mất.

Sáng nào anh cũng nói cùng một câu, bằng giọng khàn khàn, lười biếng:

“Chào buổi sáng, vợ hợp pháp.”

Và sáng nào tôi cũng đỏ mặt đáp:

“Anh còn nói nữa, em cắn đấy.”

Anh bật cười, dụi mặt vào cổ tôi, thì thầm:

“Vậy thì anh chờ bị cắn cả đời.”

Có lẽ, đây là khoảng thời gian bình yên nhất mà tôi từng có.

Không còn hợp đồng, không còn điều khoản, không còn rào cản.

Chỉ có hai người – hai trái tim từng lạc nhịp, giờ hòa cùng một nhịp thở.

Chúng tôi quyết định dành vài ngày nghỉ để “trăng mật” tại một resort ven biển.

Buổi chiều, anh dẫn tôi dạo quanh khu vườn ngập nắng.

Tôi mặc váy trắng, còn anh thì cởi áo vest, xắn tay sơ mi, trông vừa đời thường vừa quyến rũ đến mức khiến các cô nhân viên lén nhìn mãi.

“Anh biết họ đang nhìn anh không?” – tôi khẽ liếc, giọng hờn dỗi.

“Anh biết chứ.”

“Rồi sao anh không tránh đi?”

“Vì người anh muốn nhìn là em.” – Anh nói tỉnh bơ, khiến tôi không biết nên đánh hay nên hôn anh trước.

Chúng tôi đi qua bờ hồ nhỏ, nơi mặt nước phản chiếu bầu trời và gương mặt tôi trong ánh chiều.

Anh dừng lại, đưa tay chỉnh lại mái tóc tôi, rồi nhìn sâu vào mắt tôi:

“An Nhiên, em có thấy không?”

“Thấy gì?”

“Trong mắt em có anh. Mà trong mắt anh cũng chỉ có em.”

Tôi bật cười, nhưng tim lại đập nhanh đến lạ.

Có lẽ, tôi đã thật sự yêu anh – không còn nghi ngờ, không còn dè chừng.

Nhưng có những thứ, khi ta đang hạnh phúc nhất, số phận lại khẽ gõ cửa bằng một cơn gió lạ.

Chiều hôm đó, khi chúng tôi quay lại khu sảnh để dùng bữa tối, tôi thấy một người phụ nữ đứng ở quầy lễ tân.

Cô ta khoác chiếc váy đỏ, thân hình quyến rũ, đôi giày cao gót kêu lạch cạch trên sàn đá cẩm thạch.

Và khi cô ta xoay người lại — tôi chết lặng.

Ánh mắt cô ta dừng thẳng vào Trần Dật Phong.

Còn anh, trong khoảnh khắc ấy, ánh nhìn khựng lại, khẽ trùng xuống.

“Lâu rồi không gặp, Dật Phong.” – Giọng cô ta vang lên, trầm, và có chút cay đắng.

Tôi không biết vì sao, nhưng trái tim tôi bỗng co lại.

Không khí quanh bàn ăn tối hôm ấy trở nên khác lạ.

Cảm giác giống như trời vừa đổ một cơn mưa mỏng, ướt lạnh mà không ai nói ra.

Người phụ nữ tên Tô Dĩnh ngồi cách chúng tôi chỉ một bàn.

Cô ta chọn vị trí ấy có chủ ý – đủ gần để ánh mắt vô tình gặp nhau, đủ xa để vẫn giữ được cái vẻ “tình cờ” giả vờ.

Tôi im lặng cắt steak, giả vờ như không thấy, nhưng sống lưng cứng đờ.

Bàn tay Dật Phong đặt lên tay tôi, nhẹ nhàng siết.

“Đừng để ý.” – Anh nói khẽ, như đoán được suy nghĩ trong đầu tôi.

“Cô ấy là ai?” – tôi hỏi nhỏ.

“Người quen cũ.”

“Quen... cũ thế nào?”

Anh im lặng. Chỉ vài giây thôi, nhưng tôi nghe được tiếng tim mình rơi xuống.

Sau bữa ăn, tôi lên phòng trước.

Anh bảo sẽ ra ngoài nghe điện thoại.

Tôi không hỏi, không giữ, chỉ mỉm cười – kiểu mỉm cười mà phụ nữ vẫn thường dùng để che đi tổn thương.

Tôi đứng trước gương, tháo từng món trang sức ra, nhìn gương mặt mình phản chiếu trong ánh đèn vàng dịu.

Người phụ nữ trong gương ấy… đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng ánh mắt lại buồn đến mức khiến chính tôi muốn khóc.

Khoảng một tiếng sau, anh trở về.

Trên áo anh còn vương mùi gió biển, và thoang thoảng mùi nước hoa lạ.

Tôi quay đi, giọng nhẹ tênh:

“Anh ra ngoài gặp cô ấy à?”

“Ừ.”

“Nói chuyện gì?”

“Về quá khứ thôi.”

Tôi bật cười, nhưng lòng thì rối tung.

“Quá khứ của anh, sao cứ phải đi tìm anh mãi thế?”

Anh bước đến, ôm tôi từ phía sau, giọng khàn khàn:

“Vì anh chưa từng kết thúc đúng cách.

Cô ấy từng là mối tình đầu của anh, An Nhiên à. Nhưng bây giờ, người anh chọn, chỉ có em.”

Tôi nhắm mắt, không nói.

Tôi tin anh – hoặc ít nhất, tôi muốn tin.

Nhưng lòng tin, đôi khi mong manh như cát. Chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn đi.

Tối hôm đó, tôi ra ban công, nhìn biển đen thẫm ngoài kia.

Sóng vẫn vỗ đều, nhưng trong lòng tôi lại cuộn trào.

Tôi nhớ lại ánh mắt Tô Dĩnh nhìn anh – ánh nhìn của người từng yêu sâu đậm, từng mất, và giờ quay lại để đòi thứ mình cho là thuộc về mình.

Tôi không sợ cô ta.

Tôi chỉ sợ, quá khứ của anh chưa bao giờ thật sự khép lại.

Sáng hôm sau, khi tôi xuống sảnh, thấy Tô Dĩnh đang đứng nói chuyện cùng lễ tân.

Cô ta quay lại, nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi mỉm cười:

“Chào cô, chắc cô là Lâm An Nhiên?”

“Phải.” – Tôi đáp, giọng bình thản.

“Nghe nói cô là… vợ mới của Dật Phong?”

Tôi nhìn thẳng cô ta, cười nhạt:

“Phải. Vợ hợp pháp, không phải hợp đồng.”

Ánh mắt cô ta khẽ sững. Một giây thôi, nhưng tôi thấy rõ sự chông chênh trong nụ cười kia.

“Cô nói nghe tự tin thật đấy.” – Cô ta nói, giọng như dao mỏng. – “Hy vọng cô đủ kiên nhẫn để giữ anh ấy, vì anh ta từng không giỏi giữ ai cả.”

Tôi không đáp.

Tôi chỉ khẽ nhếch môi, rồi quay đi.

Nhưng trong lòng, có gì đó nhói lên — như thể cô ta vừa khẽ chạm vào một vết thương mà chính tôi không nhận ra mình đang có.

Buổi tối, tôi không ngủ được.

Tiếng sóng ngoài kia dội vào vách đá, từng nhịp, từng nhịp, nghe như tiếng tim mình nặng nề.

Trần Dật Phong đang tắm.

Nước chảy róc rách trong phòng tắm, còn tôi ngồi trên giường, ôm gối, nhìn vào khoảng không.

Từ sau cuộc gặp với Tô Dĩnh sáng nay, anh hầu như không nhắc gì thêm.

Anh làm việc, ăn tối, nói chuyện bình thường — bình thường đến mức khiến tôi thấy lạ.

Như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.

Tôi không hỏi, vì sợ câu trả lời.

Nhưng càng im lặng, lòng tôi càng rối.

Khoảng mười giờ, điện thoại anh rung.

Màn hình lóe sáng trong bóng tối: Tô Dĩnh.

Tôi nhìn tên ấy thật lâu, bàn tay run run.

Trước khi kịp làm gì, anh bước ra. Anh thấy tôi đang nhìn màn hình, ánh mắt thoáng sững lại.

“Em vẫn thức à?” – giọng anh nhẹ.

“Cô ấy gọi.” – Tôi đáp, giọng khàn.

Anh im lặng vài giây, rồi cầm điện thoại, tắt chuông, đặt úp xuống bàn.

“Không có gì đâu.”

“Không có gì mà gọi lúc này à?” – Tôi nhìn thẳng vào anh, cảm giác nghẹn ứ trong ngực.

“An Nhiên…”

“Anh đừng nói dối nữa.” – Tôi cắt lời, cố giữ giọng bình tĩnh – “Nếu là chuyện công việc, cô ta không cần gọi riêng anh giữa đêm. Nếu là chuyện cá nhân, anh nên nói cho em biết. Em ghét nhất là giấu giếm.”

Anh thở dài, ngồi xuống cạnh tôi.

Ánh mắt anh có chút mệt mỏi, có chút do dự – và một thoáng áy náy.

“Cô ấy nói… muốn gặp lần cuối.”

“Để làm gì?”

“Để nói cho anh biết… cô ấy từng mang thai.”

Tôi chết lặng.

Trong vài giây, mọi thứ xung quanh dường như biến mất — tiếng sóng, tiếng gió, cả nhịp tim mình cũng như ngừng lại.

“Mang thai… của anh?” – Tôi hỏi, từng chữ như cắt qua họng.

Anh gật đầu.

“Là chuyện năm năm trước. Anh không biết. Cô ấy rời đi, không nói gì. Bây giờ mới kể lại.”

Tôi đứng dậy, đi vài bước về phía cửa sổ, cố hít sâu nhưng không thấy đủ không khí.

Bên ngoài, biển đen đặc, trời như sắp đổ mưa.

“Cô ấy nói sao nữa?” – Tôi hỏi, giọng khẽ run.

“Cô ấy bảo… đứa bé không còn.” – Anh đáp khàn khàn. – “Anh không biết nên tin hay không. Nhưng anh… thật sự sốc.”

Tôi quay lại nhìn anh.

Người đàn ông ấy – mạnh mẽ, kiêu ngạo, luôn kiểm soát được mọi thứ – giờ lại ngồi đó, mắt đầy rối loạn.

Và tôi hiểu, dù anh không còn yêu, nhưng vết thương ấy vẫn khiến anh đau.

Tôi bước đến, nhẹ đặt tay lên vai anh.

“Anh không sai vì đã có quá khứ, Dật Phong.

Nhưng xin anh, đừng để quá khứ làm tổn thương hiện tại.”

Anh ngẩng lên, ánh mắt pha lẫn xúc động và tội lỗi.

“Anh sợ em giận, sợ em nghĩ anh giấu điều gì.”

“Em có giận.” – Tôi khẽ cười, nước mắt rơi xuống. – “Nhưng không phải vì cô ấy.

Em giận vì anh chưa đủ tin em để nói thật.”

Anh siết chặt tay tôi, giọng trầm thấp:

“Anh hứa, từ nay sẽ không giấu em điều gì nữa. Dù là chuyện đau nhất, anh cũng muốn cùng em đối mặt.”

Tôi nhìn anh, thấy trong đôi mắt ấy không còn tổng giám đốc lạnh lùng, mà chỉ còn một người đàn ông – đang học cách yêu, học cách tin, học cách nắm giữ.

Đêm ấy, chúng tôi ôm nhau thật lâu.

Không còn nói thêm gì, chỉ lặng im nghe tiếng sóng vỗ dưới chân trời.

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi – từng giọt nhẹ, ấm, như rửa trôi những điều chưa nói.

Tôi tựa vào ngực anh, khẽ thầm thì:

“Nếu yêu nhau đủ sâu, thì dù quá khứ có bao nhiêu bóng hình, hiện tại vẫn chỉ có một người.”

Anh đáp, giọng khẽ nhưng chắc chắn:

“Anh chỉ muốn nhìn thấy một người trong đời này, và đó là em.”

Hết chương 9.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×