Tin tức về vụ họp báo của anh lan khắp mạng chỉ sau vài giờ.
Trần Dật Phong — người đàn ông được khen là “mẫu hình tổng giám đốc trung thực nhất năm” — trở thành tâm điểm của truyền thông.
Báo chí ca ngợi anh, cổ đông khen anh, công ty lấy lại uy tín.
Còn tôi, từ “người vợ đáng thương” bỗng thành “người phụ nữ may mắn nhất”.
Mọi thứ tưởng chừng như đã trở lại bình thường.
Nhưng chỉ có tôi biết — trong bình yên luôn có một góc tối không ai thấy.
Tờ giấy nặc danh tôi tìm thấy hôm trước vẫn nằm trong ngăn kéo.
Mỗi lần mở ngăn bàn, tôi lại nhìn thấy nó — dòng chữ lạnh lùng, đều đặn:
“Người đó rất thân cận với tổng giám đốc.”
Câu nói như cái gai găm vào tim.
Người thân cận với anh… có thể là bất kỳ ai: trợ lý riêng, phó tổng, thậm chí là thư ký hành chính.
Tôi không muốn nghi ngờ ai, nhưng cảm giác bất an vẫn lặng lẽ bám lấy mình.
Chiều hôm ấy, khi tôi chuẩn bị rời văn phòng, trợ lý của anh – Lâm Kỳ – gọi tôi lại.
“Chị An Nhiên, tổng giám đốc muốn gặp chị ở phòng họp nhỏ.”
Tôi gật đầu, cầm sổ đi theo.
Phòng họp nhỏ ở tầng 27, nơi anh thường tiếp khách kín.
Cửa phòng mở sẵn. Anh đang đứng bên bàn, lật qua vài tập hồ sơ, trông có vẻ mệt mỏi.
“Anh gọi em?” – Tôi hỏi.
Anh ngẩng lên, khẽ cười:
“Ừ. Anh muốn nói chuyện một chút… về người trong công ty.”
Tôi khựng lại.
“Anh cũng nhận được tin rồi?”
“Tin gì?” – Anh nhíu mày.
Tôi ngập ngừng vài giây, rồi đặt tờ giấy lên bàn.
Anh cầm lên, đọc xong, ánh mắt lập tức trầm xuống.
“Ai đưa em cái này?”
“Em không biết. Nó nằm trong phong bì kết quả ADN.”
Anh đặt giấy xuống, giọng lạnh hơn hẳn:
“Người trong nội bộ sao? Nếu đúng thế, thì vấn đề nghiêm trọng hơn anh nghĩ.”
Tôi nhìn anh, cẩn trọng hỏi:
“Anh có nghi ai không?”
Anh im lặng vài giây, rồi đáp chậm rãi:
“Anh có vài giả thuyết. Nhưng chưa có chứng cứ.”
Tối hôm đó, anh làm việc muộn.
Tôi ngồi trên ghế sofa trong văn phòng anh, gõ vài báo cáo nhỏ, thi thoảng liếc nhìn.
Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt anh — tập trung, điềm tĩnh nhưng sâu trong đôi mắt ấy, tôi thấy rõ một tầng lo lắng.
Khoảng hơn 10 giờ đêm, anh nhận được một email.
Ngay sau khi mở, mặt anh biến sắc.
Tôi lập tức tiến lại:
“Có chuyện gì sao?”
Anh xoay màn hình cho tôi xem.
Trên đó là một chuỗi hình ảnh — những bức ảnh chụp lén anh và tôi, từ hành lang công ty, nhà hàng, thậm chí cả ở bãi đỗ xe.
Dưới cùng là dòng chữ đỏ:
“Tình yêu công sở? Cổ đông sẽ nghĩ sao nếu họ biết?”
Tôi lạnh sống lưng.
Những bức ảnh ấy chỉ có thể chụp bởi người ở trong công ty.
Và rõ ràng, kẻ đó biết rất rõ lịch trình của chúng tôi.
“Ai có quyền ra vào tầng này?” – tôi hỏi.
“Ngoài trợ lý của anh và đội kỹ thuật camera thì không ai khác.” – anh đáp, giọng lạnh như thép. – “Nhưng hệ thống camera bị ngắt trong hai tuần vừa rồi, trùng thời gian vụ Tô Dĩnh.”
“Tức là có người cố tình làm vậy.”
Anh gật đầu.
“Có người muốn hạ anh, và đang lợi dụng chính chuyện của chúng ta để ra đòn.”
Tôi im lặng một lúc, rồi hỏi khẽ:
“Anh định làm gì?”
“Điều tra. Nhưng không thể để công khai.” – Anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào tôi. – “Anh cần em giúp.”
Tôi hơi giật mình.
“Em?”
“Em vẫn là trợ lý dự án, đúng không? Em có thể tiếp cận hồ sơ ra vào hệ thống nhân sự, các lần đăng ký ca trực bảo vệ, và cả nhật ký kỹ thuật camera.”
“Anh muốn em… âm thầm kiểm tra?”
Anh gật đầu, giọng dịu đi:
“Chỉ cần tìm điểm bất thường. Những ai có quyền truy cập tầng 25 – 27 trong khoảng thời gian đó.”
Tôi nuốt nước bọt, tim đập nhanh.
Tôi chưa bao giờ làm chuyện như vậy, nhưng nhìn vào ánh mắt anh, tôi hiểu — lần này, anh không chỉ đang bảo vệ công ty, mà còn là chúng tôi.
“Được.” – Tôi nói chắc. – “Em sẽ làm.”
Anh cười nhẹ, vươn tay vuốt tóc tôi:
“Anh biết anh có thể tin em.”
Đêm đó, khi về đến nhà, tôi mở laptop, đăng nhập vào hệ thống nhân sự nội bộ.
Tôi biết rõ mình đang làm điều nguy hiểm — nếu bị phát hiện, có thể bị xử lý kỷ luật.
Nhưng nỗi lo ấy bị đè bẹp bởi cảm giác muốn biết sự thật.
Tôi rà từng dòng trong bảng đăng nhập.
Đa số là nhân viên bảo vệ, tạp vụ, kỹ thuật.
Nhưng rồi, một cái tên khiến tôi khựng lại:
Lâm Kỳ – trợ lý riêng của tổng giám đốc.
Cô ta đã vào tầng 27 bốn lần trong hai tuần camera bị lỗi.
Lý do ghi trong hệ thống: “nộp tài liệu họp cổ đông.”
Một lý do hoàn hảo.
Nhưng điều đáng ngờ là — không có lịch họp nào vào những ngày ấy.
Tôi ngồi lặng người, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Từng câu nói, từng cái nhìn của Lâm Kỳ trong mấy ngày qua lướt qua đầu tôi.
Ánh mắt cô ta lúc trao tờ tài liệu cho anh, nụ cười khẽ khi anh gọi tên, và cách cô ta nhìn tôi — như nhìn một người không nên tồn tại.
Tôi chợt nhận ra, đôi khi kẻ phản bội không cần giấu mặt.
Họ chỉ cần đứng ngay bên cạnh, mỉm cười mà không ai nhận ra.
Sau khi phát hiện ra cái tên “Lâm Kỳ”, tôi mất ngủ cả đêm.
Tôi nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, đầu óc cứ xoay vòng quanh những nghi ngờ.
Cô ta — người luôn xuất hiện bên cạnh Dật Phong, người từng mỉm cười nhẹ khi tôi bước vào phòng, người có mặt ở mọi cuộc họp quan trọng.
Và cũng chính là người có thể dễ dàng truy cập mọi thông tin mật.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty sớm hơn bình thường.
Trong đầu tôi đã có một kế hoạch.
Khi tôi bước vào phòng, Lâm Kỳ đã ngồi sẵn bên bàn làm việc, tay gõ nhanh trên bàn phím.
Cô ta ngẩng lên, mỉm cười như mọi khi:
“Chị đến sớm thế? Tổng giám đốc chắc sắp vào, chị muốn cà phê không, để tôi pha?”
Tôi cố giữ bình tĩnh, mỉm cười đáp:
“Cảm ơn, hôm nay tôi uống trà thôi.”
Cô ta gật đầu, quay lại màn hình.
Ánh sáng từ máy tính phản chiếu lên gương mặt cô ta — yên tĩnh, chuyên nghiệp, không một kẽ hở.
Nhưng với tôi bây giờ, sự hoàn hảo ấy lại giống như một chiếc mặt nạ.
Khoảng giữa buổi sáng, tôi gửi cho anh một tin nhắn:
“Em nghĩ đã có đầu mối.”
Chưa đầy một phút sau, anh gọi lại.
“Ai?”
“Lâm Kỳ. Cô ta vào tầng 27 bốn lần trong hai tuần camera bị lỗi. Không có lý do chính thức.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Anh hiểu rồi. Em đừng hành động vội, để anh xử lý.”
“Không. Em muốn chắc chắn. Em sẽ tìm bằng chứng.”
“An Nhiên.” – Giọng anh trầm hẳn xuống – “Đừng để bị phát hiện. Cô ta… không đơn giản.”
“Em biết.”
Tôi cúp máy, tim vẫn đập mạnh.
Dù anh lo cho tôi, nhưng tôi biết — nếu không làm rõ, kẻ đó vẫn sẽ ở ngay cạnh anh, như một con dao kề cổ.
Buổi trưa, tôi viện cớ xuống phòng lưu trữ để tìm hồ sơ dự án cũ.
Thực ra, tôi muốn kiểm tra lại bản báo cáo kỹ thuật camera hai tuần trước — thứ mà Lâm Kỳ từng ký duyệt.
Phòng lưu trữ nằm ở tầng hầm B2, ít người lui tới.
Không khí ở đây lạnh, mùi giấy cũ nồng nặc.
Tôi lật từng tập hồ sơ, mắt lia nhanh qua các chữ ký.
Và rồi, tôi thấy nó:
“Lâm Kỳ – xác nhận lỗi hệ thống camera, cần bảo trì 14 ngày.”
Người phê duyệt: Phó tổng giám đốc – Trần Minh Hạo.
Tôi khựng lại.
Trần Minh Hạo… chính là người từng công khai phản đối việc Dật Phong giữ chức tổng giám đốc trong cuộc họp cổ đông tháng trước.
Cả hai cái tên – Lâm Kỳ và Trần Minh Hạo – giờ đứng cùng trên một văn bản.
Tôi cẩn thận chụp lại hồ sơ bằng điện thoại, sau đó đặt lại chỗ cũ.
Nhưng khi vừa quay ra khỏi phòng, tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Nhẹ, đều, và đang tiến lại gần.
Tôi nhanh chóng tắt đèn, núp sau dãy tủ hồ sơ.
Cửa mở.
Ánh đèn pin điện thoại quét qua căn phòng tối.
Giọng Lâm Kỳ vang lên:
“Ai trong đó vậy?”
Tôi nín thở.
Tim đập thình thịch.
Cô ta bước thêm vài bước, dừng lại ngay trước dãy tủ nơi tôi đang núp.
Rồi… im lặng.
Khoảng mười giây trôi qua dài như cả thế kỷ.
Cuối cùng, cô ta thở dài, tắt đèn và bước ra ngoài.
Tôi chờ thêm một lúc mới dám thở mạnh.
Buổi tối, tôi gửi những tấm ảnh hồ sơ cho anh.
Anh gọi lại ngay:
“Em liều quá rồi đấy.”
“Nhưng em đã đúng. Cô ta và Trần Minh Hạo có liên quan.”
“Anh sẽ cho người kiểm tra tài khoản công ty. Nếu hai người họ có giao dịch bất thường, chúng ta sẽ có bằng chứng.”
“Anh… tin em chứ?”
Anh im lặng một lát rồi đáp:
“Tin. Nhưng anh không muốn em bị cuốn vào chuyện này thêm nữa.”
“Anh nói thế sao được? Em là người đầu tiên phát hiện ra cô ta.”
“Và cũng là người họ sẽ nhắm đến nếu bị lộ.” – Giọng anh dịu lại, gần như van xin – “An Nhiên, anh không muốn em gặp nguy hiểm. Làm ơn, để phần còn lại cho anh.”
Tôi im lặng.
Phần lý trí muốn nghe lời anh.
Nhưng trái tim tôi thì không cho phép.
Đêm hôm đó, tôi ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn thành phố rực sáng phía dưới.
Bao năm qua, tôi chưa từng nghĩ tình yêu có thể kéo theo cả chiến tranh quyền lực như thế này.
Giữa những con người mang mặt nạ, giữa những toan tính và dối trá — tôi vẫn muốn tin, rằng ít nhất giữa tôi và anh, niềm tin ấy là thật.
Tôi nhắn một tin cuối cùng cho anh:
“Anh đừng lo. Em sẽ cẩn thận. Nhưng nếu em đã bắt đầu điều này, em phải đi đến cùng.”
Không có hồi âm.
Chỉ có ba chấm đang nhấp nháy… rồi biến mất.
Sáng hôm sau, khi tôi đến công ty, Lâm Kỳ đang đứng chờ trước cửa thang máy.
Cô ta nhìn tôi, cười nhẹ:
“Chị dạo này làm việc chăm ghê. Hôm qua còn xuống tận phòng lưu trữ. Tìm được thứ mình cần chưa?”
Tôi thoáng khựng lại, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
“Ồ, chỉ là hồ sơ dự án cũ thôi. Sao cô biết?”
Cô ta nhún vai, giọng đều đều:
“Công ty này chẳng có gì mà qua mắt được hệ thống giám sát đâu, chị An Nhiên.”
Nói xong, cô ta bước vào thang máy, ánh mắt lướt qua tôi — lạnh đến rợn người.
Tôi đứng sững.
Cô ta biết.
Cả cơ thể tôi lạnh toát, nhưng lòng lại sáng rõ hơn bao giờ hết.
Trò chơi này… đã chính thức bắt đầu.
Tôi không biết bằng cách nào, nhưng rõ ràng Lâm Kỳ đã biết tôi nghi ngờ cô ta.
Và cô ta bắt đầu phản công.
Chỉ hai ngày sau, khi tôi vừa đến công ty, phòng nhân sự gọi tôi lên.
Không khí nặng nề ngay từ khi tôi bước vào.
Trưởng phòng nhân sự, chị Linh, đặt trước mặt tôi một tập hồ sơ:
“An Nhiên, sáng nay chúng tôi nhận được phản ánh. Trong máy tính công ty của em có bản sao dữ liệu nội bộ dự án ‘Artemis’. Em có thể giải thích không?”
Tôi đứng sững.
“Cái gì cơ ạ? Em chưa bao giờ—”
“Tài liệu này được tải xuống từ tài khoản của em lúc 23 giờ 12 phút đêm qua.”
Cổ họng tôi khô khốc.
Đêm qua tôi đâu có bật máy tính công ty.
Tôi chỉ dùng laptop cá nhân.
“Chị Linh, có thể ai đó đã—”
“Công ty sẽ điều tra. Nhưng tạm thời, theo quy định bảo mật, em bị đình chỉ công tác một tuần để phục vụ làm rõ vụ việc.”
Tôi nghe thấy tiếng giấy sột soạt, tiếng bút ký xuống văn bản, tiếng tim mình đập mạnh như muốn vỡ ra.
Tôi biết — đây là bẫy.
Và người giăng bẫy chính là Lâm Kỳ.
Tôi bước ra khỏi phòng, tay vẫn nắm chặt tờ thông báo đình chỉ.
Cả văn phòng đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Những tiếng xì xào nhỏ dần lan ra như cơn gió độc.
“Nghe nói bị đình chỉ vì lộ thông tin công ty…”
“Không ngờ luôn, tưởng hiền lắm cơ.”
“Là vợ tổng giám đốc mà cũng thế à?”
Tôi không nhìn ai, chỉ bước nhanh ra hành lang.
Khi cửa thang máy mở ra, tôi suýt va vào Dật Phong.
Anh nhìn tôi, ánh mắt thoáng sững lại khi thấy tờ giấy trên tay tôi.
“An Nhiên, chuyện gì vậy?”
Tôi cố nở nụ cười, nhưng cổ họng nghẹn lại:
“Có người nói em đánh cắp dữ liệu công ty.”
“Cái gì?!” – Anh nắm chặt vai tôi – “Ai dám—”
“Anh đừng ồn. Ở đây nhiều người nhìn.” – Tôi khẽ đẩy tay anh xuống, giọng run – “Em không sao. Em biết ai làm.”
“Lâm Kỳ?”
Tôi gật nhẹ.
“Nhưng cô ta làm rất khéo. Dấu vết trên hệ thống đều từ tài khoản của em. Anh mà bênh em bây giờ, người khác sẽ nói anh bao che.”
Anh im lặng, hàm siết chặt.
Tôi nhìn anh, khẽ nói:
“Em tạm nghỉ một tuần. Anh cứ làm việc bình thường, đừng để ai nghi ngờ gì thêm.”
“Anh không để em gánh chuyện này một mình được.”
“Anh phải.” – Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh – “Vì nếu anh mất vị trí, thì người đằng sau Lâm Kỳ thắng.”
Anh nhìn tôi rất lâu.
Rồi không nói thêm gì, chỉ khẽ kéo tôi vào lòng.
“Anh hứa, anh sẽ làm sáng tỏ tất cả. Dù là ai… anh cũng sẽ khiến họ phải trả giá.”
Tôi rời công ty trong buổi chiều u ám.
Cơn gió đầu mùa se lạnh, thổi tung tóc, nhưng trong lòng tôi lại nóng ran.
Tôi ngồi ở quán cà phê đối diện, nhìn lên tòa nhà kính quen thuộc.
Trên tầng cao kia, anh vẫn đang chiến đấu — một mình.
Còn tôi, người duy nhất biết rõ sự thật, lại bị gạt ra ngoài.
Tôi không chịu được cảm giác ấy.
Nếu tôi im lặng, cô ta sẽ tiếp tục.
Nếu tôi rời đi, anh sẽ bị vây hãm trong những lời dối trá.
Không. Tôi không thể đứng nhìn.
Tối hôm đó, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:
“Muốn biết ai thật sự đứng sau Lâm Kỳ không?
23h, quán bar Eclipse, tầng 18. Một mình đến.”
Tim tôi thắt lại.
Một cái bẫy khác? Có thể.
Nhưng cũng có thể là cơ hội duy nhất để lật lại mọi thứ.
Tôi nhắn cho anh:
“Em đi gặp một người. Có thể họ biết về Lâm Kỳ.”
Chưa đầy một phút sau, anh trả lời:
“Ở đâu?”
“Eclipse. Em sẽ ổn. Đừng đến, họ chỉ cho phép em đi một mình.”
Ba chấm nhấp nháy, rồi biến mất.
Không hồi âm.
23 giờ.
Quán bar sáng rực ánh đèn, tiếng nhạc ồn ào, mùi rượu xen khói thuốc.
Tôi bước vào, ngồi ở góc khuất như trong tin nhắn dặn.
Một người đàn ông trung niên tiến lại, đeo kính, dáng thư sinh.
Ông ta đặt trước mặt tôi một USB màu đen:
“Cô không biết tôi. Nhưng tôi từng làm trong bộ phận kỹ thuật. Dữ liệu trong đây chứng minh Lâm Kỳ đã truy cập trái phép vào tài khoản của cô, và chuyển file cho phó tổng Trần Minh Hạo.”
Tôi nắm chặt USB, mắt mở to:
“Tại sao ông giúp tôi?”
Ông ta cười nhạt:
“Tôi nợ Dật Phong. Còn cô, là người duy nhất dám tin anh ta khi cả công ty quay lưng.”
Nói xong, ông ta đứng dậy, hòa vào đám đông rồi biến mất.
Tôi rời quán bar gần nửa đêm.
Mưa lại rơi, lất phất.
Tôi nắm chặt chiếc USB trong tay, lòng dâng lên một cảm giác vừa run, vừa nhẹ nhõm.
Tôi đã có bằng chứng.
Và sáng mai, sự thật sẽ được phơi bày.
Nhưng khi tôi vừa về đến nhà, ánh đèn trong phòng khách bật sáng.
Dật Phong đang ngồi đó, áo sơ mi trắng dính mưa, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
“Anh đến đây từ lúc nào?”
“Từ khi em gửi tin nhắn.” – Giọng anh khàn khàn – “Anh đã bảo em đừng đi một mình.”
Tôi cười khẽ:
“Nhưng nếu em không đi, chúng ta sẽ không có thứ này.” – Tôi giơ USB lên.
Anh nhìn nó một lúc, rồi đứng dậy, tiến lại gần, ôm chầm lấy tôi.
Hơi ấm của anh lan khắp cơ thể tôi, xua tan mọi lạnh giá.
“Em liều thật. Nhưng anh tự hào về em.”
“Mai này, khi mọi chuyện sáng tỏ, anh nhớ đừng quên người trợ lý nhỏ bé từng liều cả sự nghiệp vì anh.”
Anh cười, siết chặt hơn:
“Không bao giờ.”
Nhưng tôi không hề biết — cùng lúc đó, trong bóng tối của căn hộ đối diện, một chiếc camera nhỏ vẫn đang ghi lại mọi hình ảnh.
Ánh đèn đỏ nhấp nháy… như con mắt của một kẻ đang dõi theo, lặng lẽ, chờ thời cơ tiếp theo.
Hết chương 11.