Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy khi mặt trời mới nhú qua khung cửa sổ.
Ánh sáng dịu vàng xuyên qua rèm, đổ lên khuôn mặt người đàn ông vẫn đang ngủ bên cạnh.
Hàng mi anh khẽ run, hơi thở đều đặn, bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay tôi — như thể chỉ cần tôi rời đi, anh sẽ lập tức tỉnh dậy.
Đêm qua, tôi gần như không ngủ.
Những hình ảnh trong quán bar, chiếc USB, và lời của người đàn ông lạ vẫn luẩn quẩn trong đầu.
Lúc này, trong ánh sáng bình yên, tôi vẫn không chắc mình có thể thật sự tin vào bình yên ấy hay không.
Tôi khẽ rút tay ra, cố không đánh thức anh.
Anh khẽ trở mình, cánh tay còn lại vô thức ôm tôi chặt hơn, giọng ngái ngủ khàn khàn:
“Em định đi đâu sớm vậy?”
“Xuống pha cà phê thôi.”
“Không cần đâu.” – Anh kéo tôi lại, mắt hé mở, ánh nhìn vẫn mang chút lười biếng mà dịu dàng – “Để anh làm cho.”
Tôi cười khẽ:
“Anh mà biết pha à?”
“Không biết thì học.” – Anh dụi đầu vào vai tôi, mùi hương quen thuộc khiến tim tôi loạn nhịp – “Anh còn nhiều điều muốn học để… ở cạnh em lâu hơn.”
Tôi im lặng.
Chỉ một câu nói đơn giản, mà khiến lòng tôi chộn rộn.
Ở cạnh em lâu hơn — nghe như một lời hứa, mà cũng như một lời sợ hãi.
Bởi tôi biết, những gì đang chờ chúng tôi phía trước không hề đơn giản.
Khi tôi bước vào công ty cùng Dật Phong, bầu không khí vẫn căng như dây đàn.
Tôi thấy Lâm Kỳ đứng ở sảnh, tay cầm tài liệu, vẫn nụ cười giả tạo ấy.
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt lướt qua như lưỡi dao:
“Nghe nói chị đã hết thời gian đình chỉ? Nhanh thật đấy, chắc nhờ quan hệ tốt nhỉ?”
Tôi bình thản đáp:
“Có lẽ vì tôi có năng lực thật, chứ không cần mượn danh ai.”
Lâm Kỳ khựng lại một giây, rồi cười mỉa:
“Mong là chị giữ được bình tĩnh đó, vì sắp tới… công ty sẽ có cuộc kiểm tra lớn. Có khi lại có chuyện thú vị.”
Tôi không đáp.
Nhưng trong đầu tôi hiểu rõ — cô ta sắp tung đòn tiếp theo.
Cuộc họp khẩn sáng hôm đó diễn ra với không khí khác thường.
Hội đồng quản trị yêu cầu xem xét lại toàn bộ dữ liệu dự án “Artemis”, dự án mà tôi từng phụ trách cùng Dật Phong.
Lâm Kỳ ngồi phía bên kia bàn, khoanh tay, gương mặt thản nhiên đến đáng ghét.
Trần Minh Hạo – phó tổng, anh họ của Dật Phong – lên tiếng đầu tiên:
“Có người phản ánh rằng dữ liệu ‘Artemis’ bị thay đổi trước khi nộp, khiến tiến độ bị kéo dài. Tổng giám đốc có lời nào giải thích không?”
Dật Phong vẫn điềm tĩnh, giọng trầm thấp:
“Nếu đã có nghi ngờ, chúng ta nên dựa vào chứng cứ. Tôi không có gì phải giấu.”
Anh nhìn tôi, gật nhẹ.
Tôi hiểu ý, liền lấy chiếc USB trong túi ra.
“Trong đây là toàn bộ lịch sử truy cập hệ thống và bản sao dữ liệu gốc, có thể chứng minh người thay đổi file là ai.”
Tiếng xì xào lan khắp phòng họp.
Lâm Kỳ hơi tái mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Minh Hạo nhíu mày:
“Nguồn gốc USB này từ đâu? Không thể dùng chứng cứ không xác minh.”
“Một cựu nhân viên bộ phận kỹ thuật cung cấp.” – Tôi đáp.
“Tên gì?”
“Ông ấy không muốn lộ danh tính.”
Minh Hạo nhướng mày:
“Vậy rất tiếc, chứng cứ ẩn danh không được chấp nhận trong cuộc họp chính thức.”
Tôi siết chặt tay.
Tôi biết họ sẽ vin vào lý do đó.
Nhưng Dật Phong vẫn bình thản. Anh dựa người vào ghế, giọng lạnh mà đầy uy lực:
“Nếu vậy, tôi đề nghị mở điều tra kỹ thuật toàn hệ thống công ty. Tất cả tài khoản, kể cả của tôi, đều được kiểm tra công khai. Nếu ai sợ bị phát hiện, có thể rời khỏi phòng ngay bây giờ.”
Câu nói khiến cả căn phòng chìm vào im lặng.
Ánh mắt anh quét qua từng người — sắc bén, điềm tĩnh, đủ khiến những kẻ có tật phải cúi đầu.
Lâm Kỳ hơi cúi mặt, bàn tay siết chặt cây bút.
“Nếu tổng giám đốc đã nói vậy…” – Minh Hạo cười gượng – “Chúng ta sẽ tiến hành.”
Cuộc họp tạm kết thúc, mọi người lần lượt rời phòng.
Tôi nhìn Dật Phong, anh khẽ nắm tay tôi, giọng trầm thấp chỉ đủ hai người nghe:
“Đừng lo. Anh sẽ khiến họ không còn chỗ đứng mà nói dối nữa.”
Tôi gật đầu, nhưng lòng vẫn bất an.
Trò chơi quyền lực này — rõ ràng không chỉ còn là về một bản hợp đồng hôn nhân nữa.
Buổi chiều hôm đó, công ty bắt đầu tiến hành điều tra kỹ thuật.
Tôi ngồi trong phòng làm việc, nhìn từng dòng mã kiểm tra hiện lên trên màn hình, lòng nặng như đá.
Mọi người đi qua đều thì thầm, ánh mắt vừa tò mò vừa dè chừng.
Điều tra nội bộ — ai cũng hiểu, nếu có người bị phát hiện, sẽ không còn đường quay lại.
Nhưng sự im lặng lại đáng sợ hơn tất thảy.
Đến gần 5 giờ chiều, trưởng bộ phận IT báo cáo kết quả sơ bộ:
“Trong hệ thống, có một tài khoản phụ được cấp quyền tạm thời từ tài khoản của trợ lý Lâm An Nhiên. Dấu truy cập khớp với IP tại khu vực… tầng 15, phòng PR.”
Căn phòng im bặt.
Tầng 15 — đó chính là nơi Lâm Kỳ làm việc.
Tôi nghe rõ tiếng ai đó hít mạnh.
Một vài ánh mắt đổ dồn về phía cô ta.
Lâm Kỳ vẫn bình thản, khẽ nhếch môi:
“Tôi không phủ nhận tầng đó là khu của tôi, nhưng có hàng chục nhân viên. Chỉ bằng một IP thì kết luận được gì?”
“Không chỉ IP.” – nhân viên IT tiếp tục – “Còn có bản ghi đăng nhập nội bộ. Tên người truy cập tạm thời: LK_92.”
Lâm Kỳ siết chặt tay.
Còn tôi, không thể kìm được nụ cười nhỏ.
“Trùng hợp thật đấy.” – Tôi nói nhẹ – “Ba chữ đầu của tên cô, cộng với năm sinh.”
Không khí phòng họp căng như dây đàn.
Nhưng Minh Hạo nhanh chóng chen vào:
“Có thể ai đó cố tình mạo danh. Dù sao thì, mọi thứ vẫn cần xác minh thêm.”
Dật Phong nghiêng người về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo:
“Nếu là mạo danh, thì người đó cũng phải biết mật khẩu dự phòng của hệ thống. Chỉ nhân viên cấp trưởng phòng trở lên mới có.”
Câu nói như mũi dao chém xuống.
Lâm Kỳ im lặng.
“Chúng ta sẽ khóa toàn bộ tài khoản nghi vấn, bàn giao cho pháp lý xử lý.” – Dật Phong kết luận, giọng anh không còn chút do dự.
Tôi nhìn anh, trong lòng vừa dâng lên sự cảm phục, vừa thấy nặng trĩu.
Anh đã chọn đứng về phía công lý, bất chấp việc đối đầu với người trong nội bộ hội đồng quản trị.
Tôi tưởng mọi chuyện đã dần sáng tỏ.
Nhưng tôi đã nhầm.
Sáng hôm sau, khi vừa đến công ty, tôi nghe thấy tiếng bàn tán ầm ĩ từ sảnh lớn.
Trên màn hình TV treo ở sảnh đang chiếu một bản tin online:
“Trợ lý riêng của Tổng giám đốc Trần Dật Phong – cô Lâm An Nhiên – bị nghi ngờ can thiệp dữ liệu và lợi dụng quan hệ tình cảm để thăng tiến.”
Bản tin đi kèm hình ảnh: là tôi – đang bước ra khỏi quán bar đêm hôm trước.
Bên dưới là tiêu đề mỉa mai:
‘Tình trong hợp đồng? Hay hợp đồng trong tình?’
Toàn thân tôi lạnh buốt.
Tôi biết ai đã làm.
Lâm Kỳ — cô ta không thắng trong phòng họp, nên ra tay bằng truyền thông.
Những ánh mắt trong sảnh công ty đổ dồn vào tôi.
Có người cười mỉa, có người tỏ vẻ thương hại, có người quay lưng.
Cảm giác như cả thế giới đang đứng về phía đối thủ, còn tôi chỉ là con tốt nhỏ bé bị đem ra làm trò cười.
Tôi chạy thẳng lên văn phòng tổng giám đốc.
Dật Phong đang xem bản tin trên laptop, mặt anh lạnh như băng.
“Anh thấy rồi à?” – tôi hỏi, giọng run.
“Ừ.” – Anh khẽ gật – “Anh đang cho người tìm nguồn đăng tải. Họ dùng báo mạng giả danh, IP nước ngoài.”
“Là cô ta. Lâm Kỳ.”
“Anh biết.” – Anh ngẩng lên, nhìn tôi – “Nhưng em đừng ra mặt. Anh sẽ lo.”
Tôi lắc đầu, mắt nóng lên:
“Không, anh càng im, họ càng nghĩ em dựa vào anh. Em phải tự chứng minh.”
“Em định làm gì?”
“Em sẽ tổ chức họp báo. Công khai tất cả bằng chứng.”
“Không được.” – Giọng anh đanh lại – “Truyền thông không phải nơi để chứng minh, mà là nơi để người ta bóp méo sự thật.”
Tôi nhìn anh, lòng vừa tức vừa đau.
“Anh sợ ảnh hưởng đến công ty, đúng không?”
Anh siết chặt nắm tay, ánh mắt hiện rõ sự giằng xé.
“Anh sợ em bị tổn thương.”
Câu nói ấy khiến tôi chết lặng.
Tôi quay đi, không muốn anh thấy nước mắt mình.
“Nếu em không làm gì, thì người ta sẽ mãi tin em có tội. Em chịu không nổi.”
Tôi bước nhanh ra cửa, nhưng giọng anh vang lên phía sau, thấp mà nặng:
“Nếu em bước ra đó… thì đừng trách anh sẽ không đứng yên nữa.”
Tôi dừng lại, nhưng không quay lại.
Chỉ nói khẽ:
“Em chưa từng mong anh đứng yên, Dật Phong. Em chỉ mong anh tin em.”
Cửa đóng lại sau lưng tôi.
Tiếng “cạch” ấy vang lên trong tim, đau buốt.
Buổi chiều, tôi liên hệ với một người bạn cũ – phóng viên tự do từng nợ tôi ân tình.
“Giúp tôi tổ chức buổi họp báo nhỏ. Tôi sẽ nói sự thật.”
Cô ấy do dự:
“Nhiên à, em có chắc không? Một khi công khai, sẽ không có đường lui đâu.”
Tôi cười nhạt:
“Em chưa bao giờ sợ đi lùi. Em chỉ sợ im lặng.”
Buổi họp báo diễn ra trong một quán cà phê yên tĩnh, chỉ có vài phóng viên thân quen.
Tôi mang theo USB – thứ chứng minh rõ ràng mọi việc.
Khi micro được đưa đến, tôi hít sâu, nói:
“Tôi là Lâm An Nhiên. Và tôi không đánh cắp bất kỳ dữ liệu nào. Nếu ai muốn chứng minh điều ngược lại, xin hãy đứng ra đối chất.”
Phóng viên hỏi dồn dập.
Có người nhắc tên Dật Phong, có người hỏi về tin đồn tình cảm.
Tôi chỉ mỉm cười:
“Tình cảm giữa hai người trưởng thành không cần ai phán xét. Còn công việc – tôi có năng lực để tự đứng vững.”
Buổi họp báo kéo dài gần một tiếng.
Khi tôi rời khỏi đó, trời bắt đầu đổ mưa.
Tôi mở điện thoại — hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Dật Phong.
Một tin nhắn hiện lên:
“Em ở đâu? Ra khỏi đó ngay. Họ đã gài sẵn.”
Tim tôi chùng xuống.
Tôi vừa định quay đi thì một ánh flash lóe lên — một tay phóng viên lạ chụp ảnh, hét to:
“Đó! Cô ta nhận tiền từ người đàn ông đó!”
Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ — và chết lặng.
Một người đàn ông lạ đang đứng cách đó vài bước, cầm phong bì, nét mặt hoang mang.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, như thể cả sân khấu này đã được dàn dựng từ trước.
Cơn mưa đổ xuống ào ạt, lạnh buốt.
Những ánh flash máy ảnh chớp liên hồi, hệt như bão ánh sáng vây quanh tôi.
Người đàn ông lạ bị đẩy về phía tôi, phong bì rơi xuống, tờ tiền văng ra, trông như bằng chứng hoàn hảo cho một “giao dịch mờ ám”.
“Cô ta nhận tiền để đổi lời khai!”
“Người đàn ông này là ai?”
“Có phải cô đang được ‘bảo kê’ không?”
Những câu hỏi xé toạc không khí.
Tôi lùi lại vài bước, tim đập loạn.
Mọi thứ quay cuồng — tôi nghe tiếng người hét, tiếng cửa kính đóng sầm, và tiếng mưa trút xuống nền xi măng.
Rồi đột nhiên, đám đông im bặt.
Một chiếc xe màu đen lao đến, thắng gấp trước quán.
Cửa xe bật mở — Trần Dật Phong bước ra.
Anh không nói một lời, chỉ đi thẳng tới chỗ tôi.
Mưa hắt vào áo sơ mi, ướt sũng.
Anh nắm lấy tay tôi, kéo mạnh tôi vào lòng giữa bao ánh đèn flash.
“Ai chụp, cứ chụp đi. Nhưng nhớ ghi rõ — cô ấy là người của tôi.”
Giọng anh trầm, dứt khoát.
Câu nói ấy khiến cả đám phóng viên chết lặng.
Tôi ngẩng lên, nhìn thấy đôi mắt anh — vừa giận, vừa đau, vừa bất chấp.
“Anh đến làm gì? Em bảo rồi, chuyện này em tự—”
“Em không cần tự chịu nữa.” – Anh ngắt lời, giọng run – “Anh đã để em cô đơn quá lâu rồi.”
Anh quay sang đám phóng viên, nói lớn:
“Các người muốn sự thật à? Được. Tôi – Trần Dật Phong – và cô ấy có quan hệ tình cảm thật. Nhưng điều đó không liên quan đến năng lực hay chức vụ. Cô ấy chưa từng lợi dụng tôi. Chính tôi là người muốn giữ cô ấy lại bên mình.”
Cả không gian bùng nổ.
Máy ảnh nhấp nháy điên cuồng, nhưng tôi chẳng còn để tâm.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình và hơi thở gấp gáp của anh giữa cơn mưa.
“Anh biết nếu nói vậy, công ty sẽ bị ảnh hưởng không?” – tôi khẽ hỏi.
“Anh biết. Nhưng anh còn sợ mất em hơn.”
Tôi khựng lại.
Từng giọt mưa rơi từ tóc anh xuống, hòa cùng nước mắt tôi.
“Anh ngốc quá…” – Tôi cười, vừa khóc – “Người ta sẽ ném đá anh.”
“Kệ họ.” – Anh cúi đầu, thì thầm bên tai – “Miễn là em không rời đi.”
Tối hôm đó, tin tức về buổi họp báo tràn ngập mạng xã hội.
Nhưng thay vì “scandal tình ái”, tiêu đề lại là:
“Tổng giám đốc D Group công khai bảo vệ trợ lý giữa bão tin đồn.”
“Người đàn ông dám nói: ‘Cô ấy là người của tôi.’”
Dư luận bắt đầu chia phe — có người mỉa mai, có người lại xúc động.
Dù vậy, điều quan trọng nhất là: sự thật được phơi bày.
Người đàn ông đưa phong bì đến chính là nhân viên chuyển phát nội bộ, bị kẻ khác thuê để “vô tình” xuất hiện.
Và “kẻ khác” ấy… là Lâm Kỳ.
Cô ta bị đình chỉ công tác ngay trong đêm.
Trước khi rời khỏi tòa nhà, cô ta nói với tôi, ánh mắt đỏ rực:
“Cô thắng lần này, nhưng tôi sẽ quay lại. Ở thế giới này, người thật lòng thường là kẻ thua cuộc.”
Tôi im lặng.
Có lẽ, cô ta đúng ở một phần nào đó.
Nhưng tôi biết — tôi không muốn thắng bằng thủ đoạn.
Tôi chỉ muốn giữ lại thứ tình cảm đã từng tưởng là giả, mà nay lại hóa thật.
Đêm muộn.
Tôi và Dật Phong ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài kia.
Anh đưa cho tôi một tách cacao nóng, giọng dịu lại:
“Ngày mai anh sẽ họp báo, chính thức công khai mối quan hệ của chúng ta.”
Tôi sững người:
“Anh điên à? Anh là tổng giám đốc. Làm vậy sẽ…”
“Anh không cần giữ hình tượng nữa.” – Anh mỉm cười – “Anh chỉ cần giữ em.”
Tôi không nói gì thêm.
Chỉ dựa vào vai anh, nghe nhịp tim đều đặn hòa cùng tiếng mưa.
Có lẽ, sau tất cả sóng gió, tôi đã tìm thấy nơi mình thuộc về.
Hết chương 12.