Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy trong cảm giác lạ lùng.
Không phải vì trời mưa hay vì giấc ngủ không sâu, mà vì… im lặng.
Cả căn hộ chìm trong thứ tĩnh lặng kỳ lạ, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường nhích từng nhịp, đều đặn mà nặng nề.
Tôi mở điện thoại — 127 cuộc gọi nhỡ, 98 tin nhắn, hàng trăm thông báo từ mạng xã hội.
Tên tôi và Dật Phong tràn ngập khắp nơi, cùng những dòng tiêu đề nhức mắt:
“Tổng giám đốc D Group và trợ lý tình nhân?”
“Cú sốc trong giới doanh nghiệp: Hợp đồng hay tình yêu thật?”
“Khi người phụ nữ bình thường bước vào thế giới của quyền lực…”
Mọi thứ như một cơn sóng lớn, nhấn chìm lấy chúng tôi.
Và tôi — kẻ vốn chỉ quen với những cuộc họp, email, cà phê hòa tan — giờ đây trở thành cái tên được bàn tán nhiều nhất trên mạng.
Tôi đặt điện thoại xuống bàn, tay run run.
Dật Phong từ phòng bếp bước ra, vẫn trong bộ sơ mi trắng, tay cầm hai ly cà phê.
Anh đặt một ly trước mặt tôi, giọng trầm ấm:
“Đừng đọc mấy thứ đó. Anh đã bảo phòng truyền thông xử lý rồi.”
Tôi nhìn anh, khẽ hỏi:
“Anh có hối hận không? Vì đã công khai chuyện hôm qua?”
Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu:
“Không. Anh chỉ hối hận vì đã không làm sớm hơn.”
Câu trả lời ấy khiến tim tôi run lên.
Tôi cúi đầu, nắm chặt ly cà phê để che giấu cảm xúc.
Nhưng anh đã kịp nắm lấy tay tôi.
“Nhiên, anh biết em sợ. Nhưng lần này, anh không cho em chạy nữa đâu.”
Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh — ánh nhìn kiên định đến mức khiến mọi nỗi sợ của tôi như tan biến trong giây lát.
Nhưng cùng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Người đến là Trần Minh Hạo – anh họ của Dật Phong, cũng là thành viên hội đồng quản trị.
Ánh mắt anh ta sắc như dao, gương mặt đầy mỉa mai.
“Anh họ, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Riêng tư thôi.”
Dật Phong gật nhẹ.
Tôi định rời đi, nhưng anh giữ tay tôi lại:
“Không cần. Cô ấy ở đây, cũng nên nghe.”
Minh Hạo cười nhạt, ném xấp báo lên bàn:
“Anh nhìn đi. Hình ảnh của công ty đang sụp đổ từng giờ. Nhà đầu tư rút vốn, cổ phiếu giảm 8%. Anh đang biến chuyện cá nhân thành khủng hoảng kinh tế.”
“Anh biết điều đó. Nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm?!” – Minh Hạo đập bàn – “Bằng cách nào? Bằng việc công khai hẹn hò với nhân viên cấp dưới, vi phạm điều lệ nội bộ sao?”
Không khí căng như dây đàn.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng Dật Phong đã lên tiếng, giọng bình thản mà cứng rắn:
“Điều lệ công ty do người lập ra, thì người đứng đầu cũng có thể thay đổi. Nếu tôi sai, tôi sẽ tự chịu.”
“Anh sẽ mất chức.” – Minh Hạo đáp lạnh lùng – “Hội đồng sẽ không tha thứ đâu.”
Dật Phong chỉ cười khẽ:
“Nếu giữ chức mà phải từ bỏ người mình yêu, thì chức đó chẳng đáng giữ.”
Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào tim tôi.
Tôi quay sang anh, mắt mở to:
“Anh… đừng nói vậy. Đừng vì em mà—”
Anh quay sang, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi tôi:
“Suỵt… Anh đã quyết rồi.”
Sau khi Minh Hạo rời đi, tôi vẫn đứng yên hồi lâu.
Ngoài kia, trời lại đổ mưa.
Mọi thứ dường như quay trở lại điểm khởi đầu — chỉ khác là giờ đây, tình yêu của chúng tôi không còn được giấu trong bóng tối.
Nhưng ánh sáng không chỉ soi rọi, nó cũng thiêu đốt.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi khẽ:
“Nếu họ buộc anh phải rút lui khỏi D Group thì sao?”
Dật Phong im lặng một lúc lâu, rồi nói chậm rãi:
“Anh có thể mất công ty, nhưng anh không muốn mất em.”
Tôi nghẹn lời.
Tôi từng mơ có một người đàn ông nói câu đó với mình — nhưng khi nó trở thành sự thật, tôi lại thấy… sợ.
Sợ rằng cái giá cho tình yêu này, quá lớn.
Hai ngày sau, công ty triệu tập cuộc họp khẩn.
Không phải trong phòng họp thông thường, mà ở hội trường lớn — nơi chỉ họp khi có vấn đề nghiêm trọng liên quan đến nhân sự cấp cao.
Tôi ngồi ở hàng cuối, lặng lẽ quan sát.
Phía trên, Dật Phong bước lên bục phát biểu trong bộ vest đen. Gương mặt anh bình thản, nhưng đôi mắt lại mang vẻ cương nghị khó che giấu.
Minh Hạo ngồi bên cạnh, giọng đanh thép vang lên qua micro:
“Tôi thay mặt hội đồng muốn làm rõ hai việc:
Một, tổng giám đốc đã tự ý công khai mối quan hệ với nhân viên cấp dưới, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty.
Hai, người phụ nữ ấy – Lâm An Nhiên – đang bị nghi ngờ thao túng tài liệu nội bộ.
Vậy, Trần tổng có ý định giải thích hay xin từ chức?”
Cả hội trường vang lên những tiếng xì xào, nặng nề như một đám mây đen.
Dật Phong nhìn thẳng, đáp chậm rãi:
“Thứ nhất, mối quan hệ của tôi và cô Lâm hoàn toàn xuất phát từ tình cảm cá nhân, không hề ảnh hưởng đến công việc.
Thứ hai, tôi đã yêu cầu bộ phận kỹ thuật điều tra lại vụ thay đổi dữ liệu, kết quả cho thấy chính tài khoản phụ của giám đốc dự án – Lâm Kỳ – mới là người thao túng.”
Một làn sóng xôn xao lan khắp khán phòng.
Minh Hạo nhíu mày:
“Anh có bằng chứng?”
“Tôi sẽ công bố khi hoàn tất xác minh. Nhưng tôi đảm bảo, công ty không bị phản bội bởi người vô tội.”
Anh nói, giọng trầm và vững chãi.
Tôi ngồi phía sau, bàn tay siết chặt, tim như muốn vỡ.
Rồi bất ngờ, một giọng nữ cất lên — lạnh lẽo, quen thuộc.
Lâm Kỳ.
Cô ta bước vào, tay cầm điện thoại, môi cười nhạt:
“Vậy tôi hỏi lại, tổng giám đốc có dám công khai hợp đồng hôn nhân giữa anh và cô ta không? Hay vẫn định giấu?”
Không khí đóng băng trong vài giây.
Tôi chết lặng.
“Hợp đồng hôn nhân”…
Cả hội trường ồ lên. Những ánh mắt đổ dồn về phía tôi — đầy nghi ngờ, khinh miệt, xen lẫn tò mò độc ác.
Minh Hạo chớp thời cơ:
“Hợp đồng? Vậy ra cuộc hôn nhân của hai người không thật sao?”
Tôi đứng dậy, muốn nói gì đó, nhưng Dật Phong đã bước lên trước, chắn ngang tôi.
Anh nói dứt khoát:
“Phải, từng là hợp đồng. Nhưng giờ, là thật.”
“Anh nghĩ nói vậy là xong à?” – Minh Hạo cười khẩy – “Hội đồng sẽ không tin. Và cổ đông càng không.”
Giọng anh ta sắc như lưỡi dao.
Tôi nhìn Dật Phong, thấy rõ từng đường gân trên bàn tay anh đang siết chặt.
Anh đang cố kìm cơn giận, nhưng tôi biết — anh đang bị dồn đến chân tường.
Tôi hít sâu, bước ra một bước, giọng run run nhưng dứt khoát:
“Mọi chuyện bắt đầu từ tôi. Tôi là người ký hợp đồng đó. Tôi cũng là người nên rời đi.”
Tiếng xì xào lại nổi lên.
Dật Phong quay ngoắt lại:
“Nhiên, đừng nói nữa.”
“Anh im đi.” – Tôi nhìn thẳng vào anh, nước mắt chực trào – “Nếu anh còn coi đây là công ty, là tâm huyết của mình, thì đừng để họ lấy nó vì một người như em.”
“Em không phải ‘một người như em’. Em là người anh chọn.”
Anh bước đến gần, nắm lấy vai tôi, ánh mắt đầy đau đớn.
“Anh không cần vị trí đó nếu đổi lại là mất em.”
“Nhưng em thì cần anh giữ nó.” – Tôi nghẹn giọng – “Bởi nếu anh mất hết vì em, em sẽ không thể sống yên.”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.
Không ai nói gì. Chỉ còn tiếng mưa bên ngoài đập vào cửa kính.
Cuối cùng, tôi rút tay ra, nói khẽ:
“Em sẽ viết đơn xin thôi việc. Xem như chấm dứt hợp đồng — cả trên giấy, cả trong tim.”
Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc trong văn phòng.
Đèn khuya hắt lên bóng mình trên tường — nhỏ bé, cô đơn.
Mỗi tờ giấy, mỗi chiếc cốc cà phê, mỗi bản kế hoạch… đều chứa ký ức.
Khi tôi quay người lại, Dật Phong đang đứng ở cửa.
Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi thật lâu.
Tôi cố mỉm cười, nói khẽ:
“Anh về đi. Đừng làm khó họ nữa.”
“Em thực sự muốn rời đi sao?”
“Vì anh.”
Anh bước đến gần, nhưng tôi lùi lại.
“Đừng lại gần, nếu không em sẽ không kìm được đâu.”
Anh dừng, ánh mắt đau đớn như dao cắt.
“Em không cần làm thế này…”
“Em phải làm.” – Tôi cắt lời, giọng khàn đi – “Lần đầu tiên trong đời, em muốn làm điều đúng đắn, không phải cho công việc, mà cho anh.”
Tôi đặt chìa khóa công ty vào tay anh.
Bàn tay anh run lên, giữ chặt lấy, như muốn níu cả thế giới.
Nhưng tôi đã quay đi, bước thẳng về phía cửa.
“Nhiên…” – anh gọi khẽ – “Anh chờ em. Dù bao lâu.”
Tôi không quay đầu lại.
Vì chỉ cần nhìn thêm một lần, tôi biết mình sẽ không thể rời đi nữa.
Tôi rời công ty vào một buổi chiều mưa nặng hạt.
Trời u ám, gió lạnh buốt. Cả thành phố dường như cũng đang buồn thay cho một câu chuyện sắp kết thúc.
Chiếc ô tôi cầm run run vì gió mạnh.
Tôi vừa bước ra khỏi cổng, liền nghe tiếng gọi quen thuộc phía sau:
“Lâm An Nhiên!”
Tôi quay lại.
Dật Phong đứng đó, không ô, áo vest ướt sũng, mái tóc dính nước mưa.
Ánh mắt anh đỏ hoe, nhưng vẫn cương nghị như mọi lần.
“Anh bảo em chờ kết thúc cuộc họp rồi hãy đi. Sao không nghe lời?”
Tôi cười khẽ, giọng nghẹn lại trong cổ họng:
“Vì nếu chờ, em sợ mình sẽ không đủ can đảm để rời đi nữa.”
Anh bước tới, từng bước nặng nề.
“Anh không để em đi được. Em biết không, anh đã đánh mất quá nhiều thứ rồi. Anh không muốn mất thêm em.”
Tôi lắc đầu, cố kìm nước mắt:
“Không, anh không mất em. Em chỉ đi một đoạn thôi… để anh giữ được những gì anh gây dựng.”
“Anh không cần công ty. Anh cần em.”
“Còn em… cần anh được bình yên.”
Gió thổi qua, lạnh buốt.
Tôi nhìn thấy trong mắt anh là hàng ngàn lời chưa nói.
Rồi anh nắm chặt vai tôi, giọng khàn đi:
“Nếu em đi, anh sẽ coi như cả thế giới này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Tôi nghẹn ngào, bàn tay run rẩy đặt lên má anh.
“Thế giới của anh còn nhiều thứ hơn em tưởng, Dật Phong. Anh có lý tưởng, có trách nhiệm, có cả tương lai của hàng trăm người trong công ty.
Em… chỉ là một cơn gió đi qua.”
“Không.” – Anh nắm lấy tay tôi, áp lên ngực mình – “Em là nơi duy nhất khiến trái tim này còn đập.”
Tôi cắn môi, để mặc nước mắt hòa cùng nước mưa.
“Nếu em ở lại, anh sẽ mất tất cả. Còn nếu em đi, anh vẫn có thể đứng dậy.”
Anh lặng im.
Một phút. Hai phút. Rồi anh buông tay.
Tôi quay lưng bước đi, từng bước nặng nề như dẫm lên chính trái tim mình.
Phía sau, tiếng mưa hòa lẫn tiếng thở gấp gáp của anh — nhưng không còn lời gọi nào nữa.
Tối đó, tôi để lại một bức thư trên bàn làm việc của anh.
Trang giấy ướt nhòe vì nước mắt, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng.
“Anh Phong,
Khi anh đọc lá thư này, em có lẽ đã ở rất xa. Em không biết liệu quyết định của mình có đúng không, nhưng em biết nếu ở lại, em sẽ khiến anh phải trả giá quá nhiều.
Em từng là một phần trong kế hoạch của anh, rồi lại trở thành sai sót trong chính cuộc đời anh. Nhưng em chưa từng hối hận, chưa từng một ngày nào không yêu anh thật lòng.
Cảm ơn anh vì đã dạy em biết thế nào là được yêu và được trân trọng. Nhưng tình yêu đôi khi không phải là nắm giữ, mà là rời đi đúng lúc.
Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn gặp lại anh – không phải với tư cách một trợ lý, không phải một hợp đồng, mà là một người bình thường, có thể nắm tay anh giữa ban ngày mà không sợ ai nhìn thấy.
Em đi đây, Dật Phong.
– An Nhiên.”
Anh đọc bức thư đó suốt đêm.
Cả văn phòng chìm trong ánh đèn vàng nhạt, còn anh thì ngồi lặng, đôi mắt không còn ánh sáng.
Bức thư bị ướt, nhòe đi, nhưng dòng cuối cùng vẫn rõ ràng:
“Hợp đồng hết hạn rồi… nhưng trái tim em thì không.”
Ba ngày sau, báo chí đưa tin:
“Trần Dật Phong chính thức từ chối đề nghị giữ chức Tổng giám đốc, tạm rút khỏi ban điều hành D Group.”
Không ai biết anh đi đâu.
Chỉ biết rằng, một người đàn ông từng khiến cả giới thương trường nể phục, giờ im lặng rời đi — mang theo bí mật của một mối tình không ai hiểu hết.
Còn tôi, ngồi trong căn phòng nhỏ ở một thành phố xa, mở lại tờ báo ấy.
Trên bàn vẫn còn một chiếc nhẫn cưới — thứ duy nhất tôi giữ lại.
Tôi khẽ đeo nó vào ngón tay, mỉm cười qua nước mắt:
“Hợp đồng kết thúc… nhưng trái tim thì chưa từng ký giấy ly hôn.”
Hết chương 13.