Buổi sáng hôm sau, chuông báo thức reo liên hồi.
Tôi với tay tắt, lăn một vòng trên giường, trong đầu vẫn chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra.
Đến khi nhìn thấy chiếc váy công sở mới tinh treo trên ghế, rồi cái nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út — tôi mới nhớ ra.
Tôi đã kết hôn. Với sếp tổng.
Tôi bật dậy, tóc tai rối bù, suýt nữa hét lên.
“Trời ơi, mình điên thật rồi!”
Cảm giác như ai đó đã copy-paste cuộc đời tôi sang một kịch bản mới mà chưa kịp báo trước.
Mới hôm qua còn là trợ lý bé nhỏ chạy pha cà phê, hôm nay lại thành… vợ của tổng giám đốc Trần Dật Phong.
Tôi đứng trước gương, cố chải lại tóc, chỉnh sơ mi, đánh chút son môi.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.
Tên hiển thị: “Trần Dật Phong.”
Tôi hít sâu, bấm nghe.
“Alo… tổng giám đốc?”
Giọng anh vang lên trầm và đều:
“Ra ngoài đi. Tôi đang đợi dưới sảnh.”
“Cái gì?!” – tôi nhìn đồng hồ – “Mới bảy giờ rưỡi! Anh nói tám giờ họp mà!”
“Đón sớm để còn ăn sáng. Cô không muốn sao?”
Tôi lắp bắp: “Không… ý tôi là… muốn chứ!”
“Năm phút.” – Anh cúp máy.
Tôi trợn mắt nhìn màn hình.
Trần Dật Phong, anh là kiểu người không cho ai cơ hội phản ứng đúng không?
Tôi cuống quýt túm túi xách, mang giày, rồi chạy xuống thang máy.
Cửa thang mở ra, vừa bước ra sảnh đã thấy anh — vẫn bộ vest đen chỉnh tề, áo sơ mi trắng tinh, cà vạt cột gọn gàng.
Anh đứng tựa xe, dáng bình thản, một tay bỏ túi quần, ánh mắt lướt qua tôi rồi khẽ nhướng mày.
“Năm phút đúng thật.”
Tôi hổn hển: “Anh... tính cả thời gian thở của tôi à?”
Anh mở cửa xe cho tôi, giọng dửng dưng:
“Không, chỉ tính thời gian hợp đồng.”
Tôi trừng mắt: “Anh có cần nghiêm túc vậy không?”
Anh không đáp, chỉ đóng cửa xe, vòng sang ghế lái.
Xe khởi động êm ru, mùi hương bạc hà nhè nhẹ tỏa ra.
“Anh có cần phải đưa tôi đi làm không? Tôi có thể tự—”
“Cô là vợ hợp pháp của tôi. Nếu paparazzi chụp được cô đi xe buýt, họ sẽ nghĩ gì?”
“Ờ… rằng tôi là người giản dị?”
“Rằng tôi keo kiệt.” – Anh đáp gọn.
Tôi phì cười. “Anh sợ bị mất hình tượng giàu có à?”
“Không, tôi chỉ ghét bị hiểu lầm.”
Tôi nhìn anh nghiêng nghiêng bên vô-lăng.
Khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, ánh mắt tập trung vào đường, lạnh lùng nhưng đẹp đến mức khó chớp mắt.
Thật ra, nếu anh không quá nguyên tắc, có lẽ tôi đã…
Khoan, không được. Điều khoản số 3.
Tôi vội nhìn ra cửa sổ, tự nhắc mình:
Không rung động. Không được thích. Không dính cảm xúc thật.
Chúng tôi đến công ty đúng 7:55.
Vừa bước xuống xe, tôi lập tức nghe thấy những tiếng xì xào nhỏ.
“Trời ơi, trợ lý Lâm đi cùng tổng giám đốc kìa!”
“Họ cùng xe luôn đó… chắc có chuyện gì rồi!”
“Không phải tin đồn hôm qua là thật chứ?”
Tôi cúi đầu, giả vờ xem điện thoại, chỉ muốn tàng hình.
Anh thì như chẳng quan tâm, sải bước thẳng vào thang máy.
Khi cửa sắp khép, anh nhìn sang tôi:
“Còn không vào?”
“Ơ… vâng!” – tôi vội chạy vào.
Cửa thang đóng lại, chỉ còn hai người.
Không gian hẹp, im lặng, chỉ nghe tiếng máy chạy và nhịp tim tôi loạn xạ.
Anh nghiêng người, bấm nút tầng cao nhất.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi ngửi thấy mùi nước hoa bạc hà quen thuộc.
“Cô căng thẳng?” – anh hỏi.
“Tôi… tôi chỉ sợ mọi người hiểu lầm.”
“Càng hiểu lầm càng tốt. Như vậy hợp đồng dễ thực hiện hơn.”
Tôi trợn tròn mắt: “Anh nói chuyện như người ngoài hành tinh vậy!”
Anh nhìn tôi, môi hơi cong:
“Cô quên rồi à? Chúng ta đang diễn vai vợ chồng. Làm quen đi.”
Cửa thang máy “ting” một tiếng.
Tôi theo anh bước ra, vừa đúng lúc gặp Linh – đồng nghiệp cùng phòng tôi.
Cô ấy đứng chết trân, nhìn tôi rồi nhìn anh, hai mắt mở to như phát hiện châu lục mới.
“A… Tổng giám đốc! Chào anh ạ! Còn… An Nhiên, cậu… đi cùng tổng giám đốc hả?”
Tôi cười gượng: “À… ờ… tôi đi nhờ thôi!”
Anh không hề phủ nhận, chỉ đặt tay nhẹ lên vai tôi:
“Không cần giải thích.” – rồi quay sang Linh – “Cô Lâm đi cùng tôi là chuyện bình thường.”
Giọng anh trầm, dứt khoát, khiến cả hành lang im phăng phắc.
Linh há hốc miệng: “Vâng… bình thường ạ…”
Khi anh đi xa, Linh kéo tôi lại thì thầm:
“Nói thật đi, cậu với sếp tổng là gì của nhau?”
Tôi nuốt nước bọt, cười méo xệch: “Ờ… tôi cũng đang cố tìm hiểu.”
Cả buổi sáng hôm đó, văn phòng sôi như cái chảo dầu.
Ánh mắt tò mò dồn về phía tôi liên tục.
Tôi chỉ biết cắm đầu vào màn hình, gõ bàn phím mạnh đến mức suýt gãy phím Enter.
Trong khi đó, cứ vài phút lại có email từ anh gửi xuống.
Ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng khiến tôi như ngồi trên bàn chông.
[Tổng giám đốc: 9:20 AM] – “Nhớ giữ vai trò của mình.”
[Tôi: 9:22 AM] – “Tôi đang giữ rất chắc, anh yên tâm.”
[Tổng giám đốc: 9:23 AM] – “Giữ chắc mà mặt đỏ vậy à?”
[Tôi: 9:24 AM] – “Tôi bị nóng.”
[Tổng giám đốc: 9:25 AM] – “Phòng họp có điều hòa.”
[Tôi: 9:26 AM] – “Anh thôi dòm camera được không!”
Tôi nghiến răng, muốn chui xuống đất.
Cái người lạnh như băng hôm qua nay lại biết trêu người — thật không hiểu nổi!
Đến giờ nghỉ trưa, tôi vừa bước xuống căn tin thì nhận ra — mọi ánh mắt đều dán vào tôi.
Cảm giác như mình không đi mà đang… trình diễn thời trang.
“Là cô ấy đó! Vợ tổng giám đốc!”
“Trời ơi, đẹp hơn trong hình nữa!”
“Không ngờ tổng giám đốc lại thích kiểu này nha — dịu dàng, hiền hiền mà thông minh!”
Tôi chỉ muốn trốn vào nồi canh.
Vừa xếp hàng lấy khay cơm, tôi nghe giọng quen thuộc:
“Cô Lâm, tổng giám đốc đang đợi cô trên tầng 20.”
Là trợ lý của anh – Tuấn, đứng đó với gương mặt nghiêm túc như đang báo tin quốc gia.
Tôi chớp mắt: “Đợi… tôi á? Có chuyện gì sao?”
“Anh ấy bảo cô lên ăn trưa cùng.”
Mấy người xung quanh đồng loạt “Ồ~~~”.
Tôi lập tức đỏ mặt, xua tay lia lịa: “Không, không phải như mọi người nghĩ đâu! Tôi chỉ là—”
“Vợ của tổng giám đốc.” – Tuấn nói thẳng, không đổi sắc mặt.
Căn tin rơi vào im lặng một giây, rồi nổ tung như bắp rang.
“Thật hả?!”
“Trời đất ơi, tin đồn thành thật rồi kìa!”
“Tôi biết mà, ánh mắt sếp nhìn cô ấy khác lắm!”
Tôi muốn độn thổ.
“Anh Tuấn ơi… anh không cần xác nhận rõ ràng thế đâu.” – Tôi thì thầm, mặt nóng rát.
“Tổng giám đốc dặn rồi. Công khai luôn cho khỏi bàn tán.” – Anh nói dứt khoát.
Thế là, tôi chẳng còn đường lui.
Chỉ đành lẽo đẽo theo anh ta lên tầng 20, vừa đi vừa nghe tiếng bàn tán kéo dài phía sau như đuôi sao chổi.
Phòng ăn riêng của tổng giám đốc nằm ở cuối tầng — nơi ít ai được bén mảng.
Khi tôi bước vào, anh đã ngồi sẵn, áo khoác vest cởi ra, tay cầm tách cà phê, dáng vẻ bình thản như thể vừa ký xong hợp đồng tỷ đô.
“Ngồi đi.” – Anh nói, không ngẩng lên.
Tôi rụt rè kéo ghế: “Anh… gọi tôi lên thật à? Ở dưới người ta bàn tán ầm ầm rồi đó.”
“Càng ầm càng tốt.” – Anh đáp ngắn, đặt tách cà phê xuống – “Ít nhất họ sẽ tin chúng ta là thật.”
Tôi cắn môi: “Nhưng… công khai kiểu này có hơi quá không? Tôi chưa chuẩn bị tinh thần làm ‘bà tổng’ đâu.”
Anh hơi ngẩng đầu, nhìn tôi, ánh mắt trầm tĩnh:
“Nếu đã diễn, thì phải diễn cho giống. Cô không muốn bị lộ, đúng không?”
“Ờ thì… đúng.”
“Vậy thì im lặng, ăn đi.”
Tôi cầm muỗng, lơ ngơ xúc cơm, cảm giác vừa ngại vừa buồn cười.
Anh ăn rất chậm, trật tự, mỗi động tác đều chuẩn xác như trong quảng cáo dao nĩa.
Tôi thì ngồi đối diện, suýt làm đổ canh ba lần.
“Tôi không ăn cô đâu, bình tĩnh lại.” – Anh nói khẽ, giọng pha chút trêu.
Tôi hắng giọng: “Tôi chỉ… chưa quen thôi.”
“Rồi sẽ quen.”
Anh nói nhẹ như gió, nhưng trong lòng tôi lại nghe rõ một điều gì đó khác:
Giống như anh đã từng nói câu này… với ai đó trước tôi.
Ăn xong, tôi định đứng dậy dọn khay thì anh đưa tay ngăn lại.
“Để đó. Có người làm.”
“Tôi quen tự dọn rồi.”
“Giờ cô không cần.” – Anh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm mà giọng lại nhẹ – “Ít nhất, khi ở cạnh tôi.”
Tôi khựng lại, cảm giác tim mình lỡ một nhịp.
Một hành động nhỏ thôi, nhưng khiến không khí bỗng trở nên kỳ lạ — ấm áp, mà cũng khiến người ta khó thở.
“À, còn nữa.” – Anh nói tiếp, như nhớ ra điều gì – “Chiều nay có buổi họp cổ đông. Cô sẽ đi cùng tôi.”
Tôi tròn mắt: “Cái gì?! Tôi á? Tôi chỉ là trợ lý!”
“Sai rồi. Giờ cô là vợ tổng giám đốc.”
“Nhưng tôi có biết gì về kinh doanh đâu!”
Anh nhún vai: “Không cần. Chỉ cần ngồi cạnh tôi, cười đúng lúc.”
“Anh xem tôi là diễn viên hả?”
“Nếu là thật, thì không cần diễn.” – Anh mỉm cười, ánh nhìn khó đoán – “Cô làm được mà.”
Tôi im bặt, không hiểu sao cứ thấy câu nào anh nói cũng có ẩn ý.
Mà ẩn ý đó, rất dễ khiến tim tôi rung lên.
Buổi họp cổ đông chiều hôm ấy, tôi ngồi bên cạnh anh, tay vẫn nắm chặt túi xách.
Trước mặt là mấy vị doanh nhân lớn tuổi, ăn mặc bảnh bao, mắt nhìn tôi dò xét.
Một người hỏi:
“Tổng giám đốc Trần, đây là…?”
Anh điềm nhiên đáp:
“Vợ tôi.”
Cả phòng thoáng sững.
Rồi hàng loạt tiếng xì xào nhỏ.
“Ồ… tổng giám đốc lập gia đình rồi sao?”
“Nhanh thật! Tôi còn chưa nghe tin gì mà.”
Anh không giải thích thêm, chỉ đặt tay lên bàn, giọng trầm đều:
“Tôi không thích chuyện riêng bị bàn tán trong công việc. Mong các vị tập trung vào nội dung họp.”
Ngay khi anh nói xong, cả phòng im phăng phắc.
Tôi ngồi bên cạnh, vừa nể vừa… run.
Người đàn ông này thật sự có khả năng khiến người khác câm nín chỉ bằng một câu.
Thỉnh thoảng, tôi thấy ánh mắt anh khẽ liếc sang.
Khi ánh mắt ấy chạm vào tôi, tôi phải quay đi ngay để che giấu việc tim mình đang đập loạn.
Sau buổi họp, trên đường ra khỏi phòng, một trong các cổ đông cười xã giao:
“Tổng giám đốc Trần đúng là có mắt nhìn người. Cô Lâm đây… thật duyên dáng.”
Tôi định đáp lễ thì anh nhẹ nhàng choàng tay qua vai tôi.
“Cảm ơn. Cô ấy đúng là may mắn khi lấy được tôi.”
Tôi chết đứng.
Cả người cứng đờ, má nóng bừng lên.
Bên ngoài, mọi người cười ồ lên, không khí thoải mái hơn hẳn.
Nhưng trong lòng tôi — là một cơn chấn động nhẹ.
Vì bàn tay anh đặt trên vai không chỉ là một hành động xã giao.
Nó ấm. Và thật.
Sau buổi họp cổ đông, tôi tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó.
Nhưng vừa bước ra khỏi tòa nhà, điện thoại tôi đã rung không ngừng.
Nhóm chat phòng hành chính:
“Trời ơi, chị Lâm thật là vợ tổng giám đốc hả?”
“Em vừa thấy hình hai người đi cùng nhau trên group nội bộ!”
“Hình như còn có bài đăng trên fanpage công ty kìa!”
Tôi mở ra — thật sự có một bức ảnh rõ ràng đến mức tôi muốn biến mất khỏi hành tinh này:
Anh và tôi, ngồi cạnh nhau trong phòng họp, anh hơi nghiêng người nói gì đó, ánh mắt như đang cười.
Chỉ thế thôi, mà caption phía dưới lại khiến trái tim tôi muốn ngừng đập:
“Tổng giám đốc Trần chính thức công khai người bạn đời — trợ lý riêng Lâm Hạ.”
Tôi há hốc: “Anh Trần!!! Anh lại…”
Anh vẫn đang lái xe, vẻ mặt bình thản như không nghe thấy tôi sắp nổ tung:
“Công ty cần ổn định. Cổ đông tin tưởng hơn khi biết tôi có gia đình.”
“Nhưng mà đăng bài công khai luôn sao?! Tôi đâu có đồng ý!”
“Trong hợp đồng có điều khoản ‘công khai khi cần thiết’ mà.”
Tôi tròn mắt: “Anh… thật biết cách tận dụng chữ ‘khi cần thiết’ đấy!”
Anh liếc tôi, khoé môi khẽ cong:
“Tôi chỉ làm đúng quy định.”
Tôi cắn môi, nghịch dây an toàn để che đi gương mặt đang nóng bừng.
Tim đập mạnh hơn mức bình thường — không phải vì tức, mà vì cái cách anh nói câu đó, cứ như đang cố ý chọc tôi.
Xe dừng lại ở ngã tư, ánh đèn vàng phản chiếu lên khuôn mặt anh — đường nét lạnh lùng ấy bỗng trở nên dịu lại trong khoảnh khắc.
Tôi nhìn nghiêng, bỗng phát hiện có vệt sáng nhỏ trong mắt anh.
“Anh Trần…”
“Ừ?”
“Anh không thấy việc này hơi… phiền sao? Dù gì chúng ta cũng chỉ là vợ chồng trên giấy tờ.”
Anh im lặng vài giây. Rồi chậm rãi đáp:
“Cô phiền à?”
“Tôi chỉ thấy… chưa quen thôi.”
“Rồi sẽ quen.”
Lại câu đó.
Nhưng lần này, tôi không đáp lại.
Vì trong lòng mình, thật sự có một chút — chỉ một chút thôi — mong rằng, sẽ quen thật.
Khi về đến nhà, tôi định vào phòng khách thì anh đã lên tiếng:
“Tối nay có tiệc nhỏ của đối tác, tôi muốn cô đi cùng.”
Tôi quay lại, suýt nghẹn: “Hôm nay nữa hả? Mới công khai xong, giờ lại xuất hiện chung nữa… tôi sợ người ta tưởng thật đó.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu như nước:
“Chẳng phải mục đích là khiến họ tin sao?”
Tôi bĩu môi: “Anh nói gì cũng có lý hết.”
Anh hơi nhếch môi, cười nhẹ:
“Vì tôi là tổng giám đốc mà.”
“Đúng là anh tổng giám đốc đáng ghét nhất mà tôi từng gặp.”
“Còn tôi thì lại thấy cô là ‘vợ hợp đồng’ ồn ào nhất mà tôi từng ký.”
Tôi trừng anh, nhưng chẳng nói lại được.
Không hiểu sao, khi nhìn nụ cười thoáng qua ấy, tôi lại thấy lòng mình chao đảo.
Tối đó, khi tôi đang chọn đồ, anh gõ cửa phòng.
“Tôi vào được chứ?”
Tôi giật mình, vội kéo áo khoác che bộ váy đang mặc thử: “Chưa xong đâu! Anh đừng vào!”
“Cô có năm phút.” – Giọng anh vang từ ngoài, lạnh lạnh.
Tôi thở dài, soi gương lần nữa.
Chiếc váy lụa màu kem ôm nhẹ eo, đơn giản nhưng thanh nhã. Tôi buộc tóc lên, để vài lọn rơi tự nhiên hai bên.
Khi bước ra, anh đang đứng chờ nơi hành lang.
Ánh mắt anh thoáng dừng lại — chỉ trong chớp mắt, nhưng đủ để tôi thấy tim mình khẽ co lại.
“Được chưa?” – Tôi hỏi, giọng nhỏ như muỗi.
Anh gật đầu, khẽ nói:
“Rất hợp.”
Một lời khen đơn giản, nhưng khiến cả người tôi muốn bốc khói.
Buổi tiệc hôm đó diễn ra trong nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng dịu chiếu lên từng ly rượu vang.
Anh vẫn như mọi khi — điềm tĩnh, lịch thiệp, mọi người xung quanh đều hướng về anh với sự nể trọng.
Còn tôi, chỉ là cái bóng nhỏ đi bên cạnh.
Nhưng giữa buổi, một vị khách nữ tiến lại, nở nụ cười mỉm:
“Anh Trần, lâu rồi không gặp. Còn đây là…?”
Anh siết nhẹ tay tôi, giọng trầm:
“Vợ tôi.”
Người phụ nữ kia thoáng khựng, cười nhẹ, nhưng ánh mắt thoáng qua chút tiếc nuối.
“Thì ra… chúc mừng anh.”
Sau đó, cô ta rời đi.
Tôi quay sang anh, tò mò:
“Cô ấy là ai?”
“Quá khứ.” – Anh đáp ngắn.
“Cụ thể hơn đi?”
“Không cần. Cô chỉ cần nhớ, bây giờ cô là hiện tại.”
Tôi nghẹn lời.
Tim đập loạn trong lồng ngực.
Anh nói câu đó rất tự nhiên — nhưng âm điệu lại mang theo một cảm xúc kỳ lạ, khiến tôi không thể xem đó chỉ là diễn.
Khi tiệc tan, anh lái xe đưa tôi về.
Trên đường, tôi mở cửa kính, để gió đêm lùa vào mặt.
Cảm giác nhẹ nhõm, nhưng cũng… rối bời.
“Anh Trần.” – Tôi khẽ gọi.
“Gì?”
“Nếu một ngày hợp đồng hết hạn… chúng ta sẽ trở lại như cũ, đúng không?”
Anh không trả lời ngay.
Ánh đèn đường lướt qua gương mặt anh, chiếu sáng đôi mắt sâu thẳm đó.
Rồi anh nói, giọng trầm trầm, mang theo chút gì đó khó tả:
“Khi đến lúc đó, tôi sẽ nói cô biết.”
Tôi im lặng.
Không hiểu sao, câu trả lời mơ hồ ấy lại khiến lòng tôi dâng lên một cảm giác… sợ mất mát.
Tối đó, khi về đến nhà, tôi nằm trên giường, mở điện thoại.
Tin tức trên mạng tràn ngập:
“Tổng giám đốc Trần xuất hiện cùng vợ trong tiệc tối sang trọng.”
“Cô gái bí ẩn đã lộ diện — trợ lý hóa vợ sếp!”
Tôi thở dài, tắt màn hình.
Trước khi ngủ, trong đầu vẫn vang lên câu nói cuối cùng của anh:
“Khi đến lúc đó, tôi sẽ nói cô biết.”
Không hiểu sao… tôi lại mỉm cười.
Dù chỉ là hợp đồng, nhưng có lẽ, trái tim tôi đang bắt đầu ký một thỏa thuận khác — với chính anh.
Hết chương 3.