Tin “tổng giám đốc Trần công khai vợ” lan nhanh hơn cả đợt sale cuối năm.
Chưa đến 24 tiếng, tôi từ một trợ lý bình thường biến thành… nữ chính của phòng tin đồn.
Sáng hôm sau, khi vừa đến công ty, tôi đã nghe loáng thoáng:
“Nghe nói cô Lâm chuyển sang làm việc trực tiếp cho tổng giám đốc luôn rồi đó.”
“Trời ơi, đúng là lên chức theo đường… tình cảm nha~”
“Không biết hợp đồng hay thật nhỉ?”
Tôi thở dài.
Đúng là hợp đồng thật, nhưng ai mà dám nói ra chứ?
Bước vào thang máy, tôi cố giữ mặt bình thản. Nhưng ngay khi cửa mở ở tầng 18, anh đã đứng sẵn ở đó — áo sơ mi trắng, cà vạt đen, gương mặt như tạc.
“Sao cô đi trễ?”
Tôi liếc đồng hồ: “Trễ có ba phút mà anh!”
“Ba phút của cô, là mười lăm phút của người khác.”
“Anh logic kiểu gì vậy?” – Tôi lầm bầm, cúi đầu tránh ánh mắt nghiêm nghị kia.
“Tôi chỉ nhắc vợ mình đúng giờ thôi.”
Câu đó khiến tôi khựng lại.
Trong thang máy kín, từ “vợ” bật ra nhẹ như hơi thở, nhưng lại khiến tim tôi đập nhanh hơn.
“Anh Trần, ở công ty thì đừng nói thế…”
“Tôi nói thật mà.” – Anh đáp tỉnh bơ – “Nếu không muốn nghe, thì đừng ký hợp đồng làm vợ tôi.”
Tôi nghẹn họng.
Cái hợp đồng này rõ ràng đang ngày càng mất cân bằng quyền lực rồi.
Vừa đến phòng làm việc, anh giao cho tôi xấp tài liệu dày cộp.
“Lịch trình tuần này. Cô nắm kỹ.”
Tôi lật xem, choáng váng:
“Họp nội bộ, họp cổ đông, họp đối tác, họp kế hoạch… ủa anh, anh có định cho tôi ăn trưa không?”
Anh đáp thản nhiên:
“Có. Ăn với tôi.”
“Anh thích tra tấn tôi hả?”
“Không. Tôi thích có người ăn cùng.”
Giọng anh trầm thấp, không nhanh không chậm, nhưng lại khiến tôi… mất tập trung vài giây.
Buổi trưa, tôi xuống căn tin mua cà phê cho anh.
Đang đứng xếp hàng, một đồng nghiệp nam cùng phòng marketing tiến đến, cười thân thiện:
“Chào cô Lâm. Dạo này nổi tiếng quá ha.”
Tôi cười gượng: “Anh đừng trêu. Tôi chỉ là người bình thường thôi.”
“Bình thường mà khiến tổng giám đốc công khai giữa hội đồng cổ đông à?” – Anh ta nháy mắt – “Nếu là hợp đồng, chắc anh Trần đóng phí cao lắm nhỉ?”
Tôi nghẹn, chưa kịp nói thì giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau:
“Phí bao nhiêu là chuyện riêng của tôi. Cậu muốn biết để làm gì?”
Cả người tôi cứng đờ.
Anh Trần – bằng cách nào đó – đã xuất hiện sau lưng tôi từ khi nào không hay.
Người đồng nghiệp cười gượng, vội chào: “À… tổng giám đốc! Tôi chỉ nói đùa thôi ạ!”
“Tôi không thấy vui.” – Anh đáp lạnh băng.
Không khí đóng băng trong hai giây.
Người kia nhanh chóng chuồn mất, để lại tôi đứng im như tượng.
“Anh Trần, anh… theo dõi tôi hả?” – Tôi quay lại, nửa giận nửa bối rối.
“Tôi chỉ xuống uống cà phê. Tình cờ nghe thấy.”
“Tình cờ gì mà đúng lúc vậy?”
“Nếu cô không muốn bị người khác nói linh tinh, thì đừng để họ đến gần quá.”
“Anh đang… ghen à?” – Tôi hỏi bâng quơ, không kìm được.
Anh nhìn tôi, im lặng hai giây.
Rồi khẽ nói, giọng khàn hơn bình thường:
“Nếu tôi ghen… thì cô làm gì?”
Tôi sững người.
Không biết nên trả lời thế nào.
Cuối cùng, tôi chỉ lẩm bẩm: “Tôi… chắc sẽ hết dám mua cà phê với ai khác.”
Anh bật cười nhẹ – nụ cười hiếm hoi, khiến mắt anh cong lên.
“Tốt. Giữ lời.”
Chiều hôm đó, trong lúc đang làm việc, tôi cứ lén nhìn sang anh.
Cái dáng ngồi trầm tĩnh trước laptop, ngón tay gõ phím đều đặn, thỉnh thoảng dừng lại nhấp cà phê…
Không hiểu sao tôi lại thấy cảnh đó quá yên bình.
Rồi tôi tự lắc đầu.
Không được, Hạ. Mày không được lún. Đây chỉ là hợp đồng.
Nhưng dù tự nhủ bao nhiêu lần, tim tôi vẫn không nghe lời.
Mỗi khi anh gọi tên tôi, ánh mắt tôi vẫn lỡ nhìn lâu hơn một nhịp.
Chiều thứ Sáu, tôi vừa định thu dọn tài liệu thì anh gọi:
“Tối nay đi cùng tôi.”
Tôi ngẩng lên: “Đi đâu nữa? Lại tiệc hả?”
“Tiệc thân mật. Đối tác từ Singapore sang.”
“Thân mật mà mặc vest, đeo cà vạt, mang theo… vợ hợp đồng?” – Tôi nhướn mày.
Anh bình thản:
“Cô quên điều khoản ‘đi cùng trong sự kiện xã hội’ à?”
Tôi thở dài, gật đầu: “Rồi, tôi nhớ. Hợp đồng chết tiệt đó.”
“Tốt.” – Anh liếc nhẹ – “Nhưng tối nay cô nên chuẩn bị kỹ hơn một chút.”
Tôi cau mày: “Tại sao?”
Anh ngừng lại vài giây, ánh mắt khẽ tối đi:
“Bởi người cũ của tôi cũng sẽ đến.”
Tôi sững người.
Tim bỗng thắt lại — không hiểu vì sao.
Người cũ? Là cô gái trong buổi tiệc trước sao?
“Anh định giới thiệu tôi trước mặt cô ấy?” – Tôi hỏi nhỏ.
“Không định. Tôi chỉ không muốn cô ấy nghĩ tôi vẫn quan tâm.”
Tôi bật cười, nhưng nụ cười nhạt: “Vậy tôi sẽ là công cụ che chắn.”
Anh không đáp, chỉ nhìn thẳng vào tôi, giọng trầm hẳn:
“Không. Cô là người tôi chọn để đứng cạnh.”
Một câu thôi, khiến cả người tôi như mất trọng lực.
Tối đó, tôi mặc váy đen trễ vai, trang điểm nhẹ.
Khi bước ra, anh đứng ở cửa, ánh mắt dừng lại trên tôi rất lâu.
“Đẹp.” – Anh nói ngắn gọn, giọng khàn nhẹ – “Rất đẹp.”
Tôi cười gượng: “Anh nói như thể… tôi làm nghề người mẫu ấy.”
“Không. Vì cô là vợ tôi.”
Lại câu đó.
Mỗi lần anh nói “vợ tôi”, tim tôi lại đập nhanh y như lần đầu nghe.
Bữa tiệc diễn ra ở một nhà hàng ven sông, không gian ấm và sang trọng.
Khi bước vào, tôi nhận ra ngay người phụ nữ ấy – dáng cao, tóc nâu, khí chất thanh nhã.
Cô ta quay lại, nhìn anh, cười nhạt:
“Lâu rồi không gặp, Trần.”
Anh chỉ khẽ gật đầu:
“Chào cô. Đây là vợ tôi.”
Ánh mắt cô ta lia sang tôi, bình thản đến mức khiến tôi thấy lạnh gáy.
“Thì ra đây là cô gái khiến anh chịu kết hôn. Trông… dễ thương hơn tôi nghĩ.”
Tôi mỉm cười, dù môi có hơi run:
“Cảm ơn chị. Tôi cũng nghe nói về chị rồi.”
Cô ta nhướn mày: “Vậy à?”
“Vâng. Người yêu cũ mà vẫn được mời dự tiệc của chồng tôi — chắc chắn là người đặc biệt.”
Câu đó khiến không khí trong bàn hơi chùng xuống.
Anh nghiêng người, khẽ nắm tay tôi dưới bàn, bóp nhẹ.
“Không cần căng thẳng.” – Anh thì thầm, giọng đủ cho tôi nghe.
Tôi hít sâu, gật nhẹ. Nhưng lòng vẫn dậy sóng.
Giữa buổi, có vài đối tác hỏi về chuyện kết hôn.
“Tổng giám đốc Trần, nghe nói hai người mới cưới chưa lâu?”
“Phải nói là đôi đẹp hiếm có đó.”
Anh cười nhẹ, tay vẫn đặt lên tay tôi.
“Cảm ơn. Vợ tôi là người giỏi chịu đựng, mới ở cạnh tôi được.”
Mọi người cười ồ.
Còn tôi, tim đập hỗn loạn, vì câu “vợ tôi” của anh nói ra rất tự nhiên — tự nhiên đến mức tôi suýt tin là thật.
Sau bữa tiệc, khi mọi người ra về, anh đưa tôi ra xe.
Không hiểu sao, tôi cứ im lặng.
Cuối cùng, tôi hỏi khẽ:
“Anh… vẫn còn để tâm đến cô ấy à?”
Anh không nhìn tôi, ánh mắt hướng ra xa:
“Không. Nếu còn, tôi đã không ngồi đây.”
“Nhưng anh mời cô ấy…”
“Là người khác mời. Tôi chỉ không từ chối.”
“Thế khi anh giới thiệu tôi là vợ, anh có nghĩ đến… cô ấy sẽ đau không?”
Anh quay lại, ánh nhìn sâu thẳm:
“Tôi chỉ nghĩ cô có thấy khó chịu không.”
Tôi khựng.
Không biết nên nói gì.
Câu trả lời của anh khiến tôi vừa ấm lòng, vừa rối tung.
Xe rẽ vào con đường ven sông, gió đêm mát lạnh.
Tôi tựa đầu ra cửa kính, khẽ thở:
“Anh Trần, hình như tôi đang làm không tốt vai ‘vợ hợp đồng’.”
“Tại sao?”
“Vì tôi… đang cảm thấy thật.”
Anh im lặng một lúc lâu.
Tôi nghĩ anh sẽ phớt lờ, nhưng rồi — anh đưa tay, khẽ cài lại dây an toàn cho tôi.
Khoảng cách gần đến mức tôi nghe rõ nhịp thở của anh.
“Nếu cô thấy thật… thì cứ để vậy.” – Anh nói, giọng thấp hơn bình thường – “Đừng cố phân biệt.”
Tim tôi đập mạnh đến mức như muốn vỡ ra.
Không dám nhìn thẳng, tôi chỉ dám cười khẽ:
“Anh nói dễ quá. Tôi mà lỡ tin thì anh đừng hối hận.”
“Tôi không hối hận đâu.”
Câu trả lời ấy — trầm, chắc, và thật đến đáng sợ.
Sau đêm tiệc, tôi về đến nhà thì trời bắt đầu đổ mưa.
Mưa lớn, rả rích, kéo dài suốt cả đêm.
Có lẽ do gió lạnh, hoặc do ngồi xe ngoài trời quá lâu, sáng hôm sau tôi tỉnh dậy với cổ họng khàn và người mệt rã rời.
Tôi vẫn cố gượng dậy, nhưng vừa bước ra khỏi phòng thì choáng váng, phải bám lấy tường.
Đúng lúc đó, anh từ bếp đi ra, tay cầm tách cà phê, áo sơ mi xắn tay, trông vừa nghiêm vừa… không hiểu sao lại ấm áp đến lạ.
“Cô sao vậy?”
Tôi phẩy tay: “Không sao, chỉ hơi choáng thôi.”
“Hơi choáng mà mặt trắng bệch thế kia?” – Anh đặt tách xuống, tiến lại gần. – “Cô bị sốt à?”
Tôi định phản đối, nhưng anh đã áp mu bàn tay lên trán tôi.
Bàn tay anh lạnh, còn trán tôi thì nóng rát.
“Nóng thật.” – Anh nhíu mày – “Sao không nói sớm?”
“Anh bận họp suốt mà, tôi đâu muốn phiền…”
“Cô quên điều khoản số 7 trong hợp đồng à?”
Tôi nhíu mày: “Điều khoản nào?”
“Khi ốm, phải báo cho chồng biết.” – Anh nói tỉnh bơ, rồi cúi người đỡ tôi về phòng.
Tôi bật cười yếu ớt: “Điều khoản đó… do anh tự thêm à?”
“Không, tôi vừa thêm bây giờ.” – Anh đáp thản nhiên.
Anh bảo tôi nằm nghỉ, rồi quay lại sau mười phút với một túi thuốc và bát cháo nóng.
Tôi nhìn anh bưng khay vào phòng, lòng vừa cảm động vừa… không tin nổi.
“Anh… tự nấu hả?”
“Tôi không tin cô hàng cháo đầu ngõ nên tự làm.”
“Tổng giám đốc mà biết nấu cháo à?” – Tôi trêu, giọng khàn khàn.
“Tổng giám đốc cũng là người. Tôi từng ở một mình trước khi cô đến.”
Câu nói bình thường thôi, nhưng khi nghe, lòng tôi lại chùng xuống.
Hóa ra, người đàn ông lúc nào cũng điềm tĩnh này, từng sống rất cô đơn.
Anh thổi cháo, rồi đưa muỗng đến gần tôi:
“Ăn đi.”
Tôi chần chừ: “Tôi tự ăn được mà.”
“Cô mà tự ăn, cháo nguội mất. Đừng bướng.”
Giọng anh thấp, nhưng dịu dàng đến mức tôi không cãi nổi.
Tôi đành ngoan ngoãn há miệng, tim đập thình thịch.
Mùi cháo thơm, vị hơi nhạt — nhưng tôi thấy ngon nhất từ trước đến giờ.
Sau khi ăn xong, anh đặt bát xuống bàn, khẽ hỏi:
“Đỡ hơn chưa?”
“Có lẽ chút nữa sẽ hết sốt.” – Tôi mỉm cười, mắt lim dim.
Anh ngồi xuống mép giường, giọng khẽ trầm:
“Cô phải biết giữ sức. Tôi không cần một trợ lý giỏi, tôi cần một người biết tự lo.”
Tôi mở mắt, nhìn anh: “Vậy còn vợ hợp đồng thì sao? Anh cần cô ta khỏe để diễn tiếp à?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu lại:
“Tôi không muốn cô ốm. Không cần lý do.”
Câu trả lời đơn giản, nhưng khiến ngực tôi ấm lên.
Tôi ngủ thiếp đi, không rõ bao lâu.
Khi mở mắt, phòng đã tối, chỉ có ánh đèn vàng mờ trên bàn.
Anh ngồi cạnh, vẫn mặc áo sơ mi, tay đặt lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ.
Tôi nói khẽ:
“Anh vẫn chưa đi làm à?”
“Hủy họp rồi.”
“Vì tôi?”
“Còn vì ai?”
Tôi bật cười khẽ: “Anh không sợ cổ đông mắng à?”
“Cổ đông có thể đợi. Cô thì không.”
Tim tôi thắt lại.
Một câu nói bình thản, mà khiến nước mắt tôi suýt trào ra.
Tôi quay mặt đi, cố che đi cảm xúc.
“Anh Trần…”
“Ừ?”
“Nếu tôi thật sự thích anh, anh có xem là vi phạm hợp đồng không?”
Anh khựng lại.
Trong vài giây, chỉ nghe tiếng mưa bên ngoài rơi lộp bộp trên cửa kính.
Rồi anh nói chậm rãi, giọng trầm đến lạ:
“Nếu cô thích tôi thật, tôi sẽ hủy hợp đồng.”
Tôi giật mình: “Hả?”
Anh nhìn thẳng vào tôi:
“Vì tôi không muốn tình cảm của cô bị gắn với hai chữ ‘hợp đồng’. Tôi muốn nó là thật.”
Tim tôi đập loạn, miệng lắp bắp:
“Anh nói như thể… anh cũng—”
“Cũng thích cô?” – Anh ngắt lời, khóe môi khẽ cong – “Tôi đang cố không thừa nhận điều đó.”
Cả người tôi cứng lại.
Không khí giữa hai chúng tôi bỗng đặc quánh.
Tôi tránh ánh mắt anh, khẽ cười:
“Anh mà nói tiếp, tôi sẽ tin mất đó.”
“Vậy thì tin đi.” – Anh nói, giọng thấp và chắc – “Vì tôi chưa từng nói đùa về cảm xúc của mình.”
Tôi cắn môi, không dám nhìn anh.
Cả căn phòng chỉ còn tiếng tim tôi đập hỗn loạn — và bàn tay anh đang khẽ nắm lấy tay tôi, ấm đến run.
Đêm ấy, tôi không ngủ được.
Câu nói của anh cứ vang mãi trong đầu:
“Vì tôi không muốn tình cảm của cô bị gắn với hai chữ hợp đồng.”
Có lẽ… chúng tôi đều đã đi quá ranh giới rồi.
Và tôi biết — từ khoảnh khắc ấy, chúng tôi không còn chỉ là vợ chồng giả nữa.
Hết chương 4.