Tôi tưởng sau buổi tối hôm đó, mọi chuyện giữa tôi và anh sẽ thay đổi.
Nhưng sáng hôm sau, anh vẫn giữ dáng vẻ bình thường — áo sơ mi trắng, cà vạt gọn gàng, ánh mắt điềm tĩnh đến mức tôi nghi ngờ mình đã mơ.
Anh ngồi ở bàn ăn, đọc tài liệu, giọng trầm đều:
“Chiều nay có buổi tiệc ra mắt dự án. Cô đi cùng tôi.”
Tôi khựng lại, thìa rơi vào bát cháo phát ra tiếng leng keng nhỏ.
“Đi… cùng anh? Ý anh là, với tư cách…”
“Vợ tôi.” – Anh ngẩng lên, giọng nhẹ như không.
Tôi ngơ ngác vài giây, rồi bật cười gượng: “Vậy là màn ‘vợ chồng hạnh phúc’ chính thức bắt đầu rồi à?”
“Không. Màn đó bắt đầu từ lâu rồi, cô chỉ không nhận ra.” – Anh đáp, rồi tiếp tục đọc tài liệu như chẳng có gì.
Tôi lặng người.
Anh vẫn thế — nói những câu khiến tim tôi loạn nhịp rồi giả vờ như chẳng hề gì.
Buổi chiều, tôi mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh lam nhạt mà stylist của công ty chuẩn bị. Khi bước ra khỏi phòng, anh đã đứng chờ ở hành lang.
Ánh mắt anh thoáng khựng lại.
Không phải ánh nhìn đánh giá, mà là… kinh ngạc.
“Đẹp.” – Anh nói ngắn gọn, chỉ một từ, nhưng đủ khiến tôi đỏ mặt.
Tôi cười, giả vờ nhẹ nhõm: “Cảm ơn, tổng giám đốc Trần có mắt thẩm mỹ.”
“Không phải tổng giám đốc.” – Anh bước lại gần, khẽ nói bên tai tôi – “Là chồng.”
Tôi suýt nghẹn.
Anh lại biết cách khiến tôi không thể phản ứng gì ngoài việc… tim đập mạnh.
Buổi tiệc tổ chức tại khách sạn năm sao, rực rỡ ánh đèn và tiếng nhạc.
Tôi khoác tay anh, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng xì xào:
“Đó là Trần Dật Phong à? Người bên cạnh là vợ anh ta sao?”
“Chưa từng thấy cô ấy xuất hiện trước truyền thông…”
Tôi mỉm cười, cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay trong tay anh vẫn hơi run.
Anh siết nhẹ, như để trấn an.
“Đừng để ý. Chúng ta chỉ cần tin nhau là đủ.”
Tin nhau...
Hai chữ đó nghe thật dễ, nhưng trong lòng tôi lại rối bời.
Anh trò chuyện với các đối tác, còn tôi chỉ đứng bên cạnh, mỉm cười lịch sự.
Thỉnh thoảng, ánh mắt anh lướt qua, vừa đủ khiến tôi biết rằng mình không bị bỏ quên.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước tới, giọng ngọt ngào:
“Trần tổng, lâu rồi không gặp.”
Anh khẽ gật đầu: “Chào cô Lưu.”
Người phụ nữ ấy quay sang tôi, cười có vẻ thân thiện:
“Còn đây là…?”
“Vợ tôi.” – Anh đáp gọn, bàn tay vẫn nắm lấy tay tôi không buông.
Tôi cảm nhận được ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người xung quanh, nhưng điều khiến tim tôi loạn nhịp là cách anh nói — tự nhiên, không chút gượng ép.
Không phải “vợ trên danh nghĩa”, không phải “đối tác hợp đồng”.
Chỉ là vợ tôi.
Khi buổi tiệc tạm lắng, anh ghé sát tai tôi, giọng khẽ:
“Tôi phải ra ngoài một lát. Cô ngồi đây chờ, đừng đi đâu.”
Tôi gật đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng dậy lên cảm giác kỳ lạ — vừa ấm áp, vừa lo lắng.
Tôi không biết, từ lúc nào, ánh mắt của anh có thể khiến tôi mất kiểm soát đến vậy.
Tôi ngồi một mình trong đại sảnh, tay khẽ vuốt mép ly cocktail, ánh mắt nhìn lơ đãng ra sân khấu. Tiếng nhạc vẫn vang lên, những cặp đôi ăn mặc sang trọng vẫn trò chuyện rôm rả.
Tất cả dường như rất xa xỉ, rất sáng, chỉ riêng tôi là như lạc lõng.
Tôi tự hỏi, trong hàng trăm người ở đây, có ai biết tôi chỉ là “vợ hợp đồng” không? Hay họ đều tin câu “vợ tôi” anh vừa nói là thật?
Tôi cười nhạt.
Có lẽ chính tôi cũng không biết mình đang là thật hay giả nữa.
Đang miên man thì một giọng nữ vang lên bên cạnh:
“Xin lỗi, cô là…?”
Tôi ngẩng lên.
Một người phụ nữ tầm ba mươi, váy đen ôm sát, mái tóc uốn nhẹ, mắt kẻ sắc nét. Nụ cười của cô ta không hẳn là thân thiện, mà giống như đang thăm dò.
“Vâng?” – Tôi đáp nhẹ, cố giữ phép lịch sự.
“Tôi là Lưu Thiên Hạ, bạn cũ của anh Phong.” – Cô ta chìa tay – “Còn cô là…?”
Tôi cầm tay cô ta, mỉm cười: “Là vợ anh ấy.”
Ánh mắt cô ta lóe lên, nụ cười càng sâu hơn:
“À… vợ hợp đồng?”
Tôi khựng lại.
Câu nói đó như một mũi kim chích thẳng vào tim.
“Cô biết…?” – Tôi hỏi khẽ.
“Tin đồn thôi.” – Cô ta nhún vai – “Nhưng Phong trước giờ rất kín đáo. Tôi hơi bất ngờ khi anh ấy công khai cô tối nay.”
“Tin đồn thì đừng tin.” – Tôi cười nhẹ, giọng cố bình tĩnh – “Chúng tôi đang sống chung rất bình thường.”
Cô ta nhìn tôi, nụ cười mơ hồ:
“Tôi hiểu. Nhưng cô nên nhớ, Phong không phải người dễ để ai tiến vào thế giới của mình. Dù là vợ, hay…” – cô ta bỏ lửng câu.
Rồi cô ta quay đi, để lại mùi nước hoa thoang thoảng.
Tôi ngồi im, tay siết chặt ly cocktail.
Tôi không biết vì sao mình lại thấy nhói.
Lời của cô ta không sai: anh quá hoàn hảo, quá lạnh lùng. Một người như vậy, liệu có thật sự dành tình cảm cho một trợ lý bình thường như tôi? Hay chỉ là diễn xuất cho hợp đồng trọn vẹn?
Tôi cười khổ.
Đúng là chỉ cần một câu của người ngoài thôi, bức tường tôi đang cố dựng đã lung lay.
Đúng lúc đó, anh quay lại.
“Cô đang nghĩ gì mà trông xa xăm thế?”
Tôi ngẩng lên, thấy anh đứng đó, tay vẫn cầm ly rượu, ánh mắt dịu hơn thường ngày.
“Không gì…” – Tôi lắc đầu, gượng cười.
Anh đặt ly xuống, ngồi xuống cạnh tôi:
“Có người nói gì với cô à?”
“Không, tôi chỉ… mệt thôi.” – Tôi đáp, cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Anh nhìn tôi một lúc, rồi khẽ đặt tay lên bàn tay tôi, giọng thấp:
“Đừng để ý những lời họ nói. Chúng ta biết mình đang làm gì là được.”
Tôi khẽ gật, nhưng trong lòng vẫn còn vương lại cảm giác khó chịu.
Có lẽ, lần đầu tiên, tôi nhận ra: tình cảm tôi dành cho anh đã không còn nằm trong điều khoản hợp đồng nữa. Và chính điều đó khiến tôi sợ.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng khẽ trầm:
“Tôi không thích thấy cô rối bời như thế này.”
Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh – vẫn sâu, vẫn bình thản, nhưng bên trong như có điều gì muốn nói mà chưa nói ra.
Anh tiếp:
“Sau buổi tiệc, tôi sẽ đưa cô về. Đừng tự suy nghĩ linh tinh. Tôi sẽ giải thích mọi thứ.”
Tôi cắn môi, chỉ gật đầu.
Sau buổi nói chuyện với cô Lưu, tôi trở nên trầm hơn hẳn.
Dù cố giấu, anh vẫn nhận ra.
Trên đường rời buổi tiệc, anh lái xe, còn tôi ngồi cạnh, im lặng nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu qua cửa kính.
“Nhiên.” – Anh gọi tôi, giọng khẽ.
Tôi giật mình: “Dạ?”
“Cô ấy nói gì với em?”
Tôi quay đi, nhìn ra ngoài: “Không gì cả. Chỉ là… hỏi thăm thôi.”
“Đừng giấu.” – Giọng anh trầm xuống – “Tôi thấy em không vui.”
Tôi im lặng một lúc, rồi buột miệng:
“Cô ta nói… hợp đồng giữa chúng ta là giả.”
Anh thoáng khựng tay lái, rồi bình thản đáp:
“Cô ta nói đúng. Hợp đồng đúng là giả.”
Tôi ngẩn ra.
“Nhưng cảm xúc của tôi thì không.” – Anh nói tiếp, ánh mắt hướng thẳng về phía trước – “Tôi từng nghĩ mình chỉ cần một cuộc hôn nhân danh nghĩa. Nhưng từ khi em xuất hiện, mọi thứ không còn nằm trong tính toán nữa.”
Trái tim tôi đập mạnh.
Tôi không biết nên tin hay sợ.
“Anh đừng nói như thế.” – Tôi khẽ nói – “Nếu hết hạn hợp đồng, tôi không biết phải đối diện thế nào.”
Anh mím môi, giọng dịu lại:
“Vậy đừng đợi đến lúc hết hạn.”
Tôi quay sang: “Ý anh là…?”
Anh không trả lời, chỉ tăng tốc.
Xe dừng lại trước văn phòng công ty — nơi vẫn còn sáng đèn dù đã gần nửa đêm.
“Xuống xe.” – Anh nói.
Tôi ngạc nhiên: “Giờ này anh còn muốn làm gì?”
“Giải thích.”
Anh bước vào, tôi miễn cưỡng đi theo.
Trong đại sảnh, vài nhân viên PR đang bận rộn chuẩn bị cho buổi họp báo sáng mai. Vừa thấy anh, họ cúi chào, rồi… nhìn thấy tôi.
“Trần tổng, đây là…?” – Một người hỏi, giọng e dè.
Anh nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào ống kính của phóng viên đang test máy:
“Là vợ tôi. Nếu ai còn nghi ngờ, có thể hỏi trực tiếp tôi.”
Không gian im bặt.
Tôi sững sờ.
Ánh đèn flash chớp loạn.
Tôi chưa từng thấy anh công khai như thế — dứt khoát, không chút do dự.
Một phóng viên vội hỏi:
“Nghe nói cuộc hôn nhân này chỉ là thỏa thuận tạm thời, ngài Trần có thể xác nhận?”
Anh nhìn thẳng vào ống kính, giọng rõ ràng:
“Tạm thời à? Tôi chưa từng xem việc nắm tay cô ấy là tạm thời.”
Cả sảnh xôn xao. Tôi đứng chết lặng.
Anh vẫn nắm tay tôi, siết chặt hơn.
“Tôi không quan tâm người ta nói gì.” – Anh nói khẽ, chỉ đủ tôi nghe – “Nhưng tôi không cho phép ai xúc phạm đến em.”
Tim tôi đau nhói — không phải vì tổn thương, mà vì quá nhiều cảm xúc dồn lại.
Khi ra khỏi tòa nhà, gió đêm thổi nhẹ, tôi mới thở được.
“Anh không sợ tin tức này làm rối công ty à?”
“Có em, tôi thấy ổn.” – Anh đáp, giọng nhẹ như gió.
Tôi nhìn anh, trong lòng vừa cảm động vừa lo sợ:
“Anh không sợ tôi hiểu nhầm sao?”
Anh cười khẽ, đôi mắt sâu:
“Nếu em muốn hiểu nhầm… thì cứ hiểu đi. Tôi cũng muốn em tin vào điều đó một lần.”
Tôi bật cười, mắt cay cay.
“Anh đúng là người nguy hiểm, Trần Dật Phong.”
“Tôi chỉ nguy hiểm với một người.” – Anh đáp, cúi nhẹ xuống – “Và người đó đang đứng trước mặt tôi.”
Tôi khựng lại, tim đập loạn.
Cả thế giới như chỉ còn lại hơi thở anh, giọng nói anh, ánh mắt anh.
Tôi không biết điều gì trong câu chuyện này là thật nữa.
Chỉ biết rằng, từ giây phút đó, tôi không còn đủ sức giữ khoảng cách với anh.
Đêm ấy, tôi trở về nhà, nằm mãi mà không ngủ được.
Trên mạng đã xuất hiện những bài viết về “Trần tổng công khai vợ bí ẩn”.
Ảnh chụp anh nắm tay tôi tràn ngập các trang tin.
Tôi cầm điện thoại, nhìn bức ảnh anh nghiêng đầu bảo vệ tôi trước ống kính.
Trong khoảnh khắc ấy, anh không còn là tổng giám đốc cao ngạo, mà là người đàn ông khiến tôi tin rằng…
Có lẽ, hợp đồng của chúng tôi đã bắt đầu có thật.
Hết chương 5.