hợp đồng kết hôn 365 ngày

Chương 6: Khi thế giới biết chúng ta là thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy trong âm thanh quen thuộc của điện thoại reo liên tục.

Lúc đầu tôi còn tưởng ai đó gọi nhầm, nhưng khi thấy cái tên “Mỹ Lệ – đồng nghiệp phòng hành chính”, tôi biết… không ổn rồi.

“An Nhiên! Cậu lên mạng chưa? Trời ơi, báo nào cũng đăng hết rồi!”

Tôi dụi mắt, giọng khàn khàn: “Đăng gì cơ?”

“Còn hỏi! Cậu và Trần tổng chứ gì nữa! Có cả ảnh hai người nắm tay ở sảnh, kèm theo tiêu đề: ‘Tổng giám đốc Trần Dật Phong công khai vợ bí ẩn sau ba tháng kết hôn lặng lẽ’!”

Tôi ngồi bật dậy, tim đập thình thịch.

“Gì mà… ba tháng kết hôn lặng lẽ?”

“Thì người ta thêu dệt thôi. Nhưng ảnh rõ lắm nha. Dư luận đang bàn tán om sòm.”

Tôi mở điện thoại, kéo nhanh trang tin.

Đúng như lời cô ấy — hàng chục bài viết với tiêu đề to tướng, kèm ảnh anh siết tay tôi trước ống kính.

Góc chụp nghiêng, ánh đèn vàng, khuôn mặt anh nghiêm nghị mà ấm áp — còn tôi, lại trông như một cô gái nhỏ được anh che chở.

Phía dưới, bình luận dày đặc:

“Trời ơi, Trần tổng có vợ rồi sao?”

“Ai mà may mắn thế, chưa từng nghe anh ấy hẹn hò với ai.”

“Đẹp đôi ghê. Nhưng nhìn cô gái kia lạ quá, chắc không thuộc giới tài phiệt.”

Tôi thở dài.

Bình luận cuối cùng khiến lòng tôi trĩu xuống.

Đúng vậy — tôi không thuộc thế giới của anh.

Tôi đang định đặt điện thoại xuống thì nhận được tin nhắn.

Từ anh.

[Anh]: Em đọc tin rồi à?

[Tôi]: Rồi. Mọi người bàn tán dữ lắm.

[Anh]: Đừng để tâm. Tôi đã cho bộ phận PR xử lý.

[Tôi]: Nhưng… anh không hối hận sao? Công khai như vậy, công ty anh bị ảnh hưởng mà.

[Anh]: Anh chỉ hối hận vì đã không làm sớm hơn.

Tôi ngẩn ra, nhìn chằm chằm dòng chữ đó hồi lâu.

Không biết vì sao, cổ họng tôi nghẹn lại.

Khoảng một tiếng sau, điện thoại lại đổ chuông. Lần này là mẹ tôi.

“Nhiên à, mẹ đọc báo rồi. Con… thật sự kết hôn với tổng giám đốc à?”

Giọng mẹ xen lẫn lo lắng và ngờ vực.

Tôi khựng lại: “Dạ… cũng gần như vậy.”

“Con gần như là sao? Chuyện này đâu thể đùa được.”

Tôi nuốt khan: “Mẹ, con ổn. Anh ấy… đối xử rất tốt với con.”

“Nghe con nói vậy mẹ cũng yên tâm hơn. Nhưng con gái à, người đàn ông như vậy… con phải cẩn thận. Đừng để mình chỉ là tạm bợ trong thế giới của họ.”

Câu nói đó khiến tim tôi nhói.

Tôi biết mẹ nói đúng.

Dù anh đối xử dịu dàng, nhưng giữa chúng tôi vẫn tồn tại một thứ gọi là “hợp đồng”.

Buổi chiều, khi tôi đến công ty, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía mình.

Người cười, người tò mò, người thì ghé tai nhau thì thầm.

Tôi cố giữ bình thản, mỉm cười chào, nhưng mỗi bước đi như dẫm trên gai.

Khi thang máy mở ra, tôi gặp anh — như thể anh đã chờ sẵn.

Anh chỉ mặc sơ mi đơn giản, không cà vạt, trông nhẹ nhàng hơn thường ngày.

“Em đến rồi.” – Anh nói, giọng trầm nhưng dịu.

Tôi bước vào, cúi đầu: “Cả công ty đều biết rồi…”

“Anh biết.”

“Anh không thấy phiền sao? Danh tiếng của anh mà bị ảnh hưởng…”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ cong:

“Danh tiếng của anh vẫn ổn. Nhưng nếu em tiếp tục nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng như thế này, anh mới thấy phiền thật.”

Tôi sững lại.

“Anh…”

“Đừng quên, chúng ta là vợ chồng.” – Anh nói chậm rãi – “Dù là hợp đồng hay không, bây giờ, điều đó không còn quan trọng.”

Tôi im lặng, tim như thắt lại.

Vì chính tôi cũng không biết… nó còn là hợp đồng hay đã trở thành thật.

Ba ngày sau vụ “tin đồn công khai”, mọi thứ vẫn chưa lắng xuống.

Mỗi sáng tôi mở điện thoại, luôn thấy ít nhất một bài viết mới.

Hôm nay là:

“Tổng giám đốc Trần Dật Phong và người vợ bí ẩn – xuất thân thường dân, tình thật hay chiêu trò?”

Câu chữ sắc bén, từng dòng như dao cứa vào lòng.

Tôi đọc xong, tay run run tắt màn hình.

Phòng PR của công ty chắc cũng mệt mỏi rồi, tôi nghe loáng thoáng họ đã gửi thư yêu cầu gỡ bài, nhưng tin đồn vẫn cứ lan.

Mạng xã hội còn tệ hơn — người ta “đào” được hình tôi mặc đồng phục cũ ở công ty, rồi chụp ảnh so sánh với “phu nhân tổng giám đốc” hiện tại, giễu cợt bằng những lời cay nghiệt.

Tôi tự nhủ: “Không sao đâu, chỉ cần qua vài ngày nữa, mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Nhưng lòng thì nghẹn cứng.

Chiều hôm đó, tôi được gọi đến phòng họp.

Khi cửa mở ra, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Bên trong có anh — Trần Dật Phong — và một người phụ nữ lạ.

Cô ta ngồi bên cạnh anh, dáng ngồi tao nhã, đôi mắt cong nhẹ khi nhìn thấy tôi.

Trái tim tôi đập lạc nhịp một nhịp.

“An Nhiên, đây là Lâm Thanh Vy, giám đốc truyền thông mới của tập đoàn.” – Anh giới thiệu, giọng điềm đạm.

Tôi mỉm cười xã giao: “Chào chị.”

Thanh Vy đứng dậy, chìa tay ra:

“Tôi nghe danh cô lâu rồi. Không ngờ lại gặp sớm thế này.”

Nghe danh?

Tôi thoáng bối rối.

Ánh mắt cô ấy quét qua tôi — nhanh, nhưng đủ để tôi thấy sự soi mói trong đó.

Rồi cô ta quay sang anh, giọng nhẹ như gió:

“Anh Phong, anh vẫn giữ thói quen chọn người bên cạnh mình kỹ như xưa nhỉ?”

Anh không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

Nhưng ánh nhìn anh hướng về tôi lại khiến tim tôi siết lại — lạnh hơn, xa hơn.

Buổi họp kéo dài gần hai tiếng.

Thanh Vy trình bày kế hoạch xử lý khủng hoảng truyền thông, giọng điệu chuyên nghiệp, tự tin.

Tôi gần như không chen được lời nào.

Đến khi kết thúc, cô ấy nghiêng đầu nói khẽ với anh:

“Nếu anh cần tôi trực tiếp phỏng vấn hoặc giải thích với báo chí, tôi có thể đứng ra.”

Anh chỉ đáp:

“Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc.”

Câu trả lời tưởng bình thường, nhưng trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác rất lạ — như thể giữa họ từng tồn tại điều gì đó.

Khi chỉ còn hai người trong phòng, tôi lấy hết can đảm hỏi:

“Anh… và cô ấy quen nhau à?”

Anh thoáng khựng, rồi đáp:

“Trước đây có hợp tác vài dự án. Cô ấy là người cũ của tập đoàn, giờ quay lại để xử lý khủng hoảng này.”

“Vậy à…” – Tôi cố mỉm cười – “Chắc cô ấy giỏi lắm.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:

“Em đang suy nghĩ gì vậy, An Nhiên?”

Tôi lắc đầu, tránh ánh mắt đó.

“Không… em chỉ thấy mình có vẻ đang trở thành gánh nặng.”

Anh bước lại gần, giọng anh trầm xuống:

“Đừng bao giờ nói vậy. Không ai được phép khiến em thấy mình thấp kém, kể cả chính em.”

Tôi ngẩng lên, chạm phải ánh mắt ấy — nghiêm nghị mà ấm áp.

Trong giây phút đó, mọi nỗi sợ đều như tan biến.

Nhưng rồi điện thoại anh reo.

Tên người gọi hiện rõ trên màn hình: Thanh Vy.

Tôi khựng lại.

Anh nhìn màn hình, rồi nhấn “nghe”.

“Anh đây. Ừ… lát anh xuống. Ở quán cà phê tầng trệt à? Được.”

Tôi nở nụ cười gượng gạo:

“Anh có việc, em ra trước nhé.”

Anh định nói gì đó, nhưng tôi đã quay người đi.

Cánh cửa khép lại, và tôi cảm giác như mình vừa để rơi một mảnh tim ở lại sau lưng.

Buổi tối, khi về đến nhà, tôi thấy anh chưa về.

Bàn ăn lạnh ngắt, đèn phòng khách vẫn sáng.

Tôi ngồi xuống, nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, chợt bật cười.

“Hợp đồng 365 ngày…” – Tôi thì thầm – “Chắc tôi chỉ mới đi được một phần tư, mà đã thấy mệt đến thế này rồi.”

Tôi không biết lúc này, ở đâu đó ngoài kia, anh đang nói chuyện với người phụ nữ kia ra sao.

Nhưng lòng tôi… đã bắt đầu sợ.

Sợ rằng một ngày nào đó, anh sẽ không còn tìm tôi nữa.

Tôi không biết mình đã ngồi trong phòng khách bao lâu.

Ánh đèn vàng hắt xuống sàn gạch lạnh lẽo, đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, như đang nhắc tôi rằng thời gian vẫn trôi, dù lòng người đã ngưng đọng.

Khi tiếng mở cửa vang lên, tôi giật mình.

Trần Dật Phong bước vào, trên áo còn vương vài giọt mưa.

Anh khẽ nhìn tôi, ánh mắt thoáng mệt mỏi:

“Sao chưa ngủ?”

Tôi mím môi: “Anh đi với cô ấy à?”

Anh im lặng vài giây, rồi gật đầu.

“Bàn công việc. Có chuyện cần xử lý gấp.”

Tôi cười nhạt: “Lúc mưa to thế này mà vẫn ra quán cà phê bàn việc à? Thật tận tâm nhỉ.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt sắc lại:

“An Nhiên, em đang nghi ngờ anh sao?”

“Không.” – Tôi đáp, giọng bình thản đến lạ. – “Chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng, tôi lấy tư cách gì để nghi ngờ anh?”

Không gian đột nhiên im lặng.

Chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ, rơi rả rích như tiếng thở dài của đêm.

Anh tiến lại gần, giọng trầm xuống:

“Em nói lại xem?”

Tôi ngẩng đầu, cố nở một nụ cười.

“Em nói là… chúng ta chỉ là hợp đồng thôi mà.”

Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng siết lấy cổ tay tôi.

Lực siết không mạnh, nhưng đủ khiến tôi sững lại.

“Nếu chỉ là hợp đồng, tại sao em lại khó chịu khi thấy anh đi với người khác?”

Tôi tránh ánh mắt anh: “Em đâu có.”

“Em có.” – Giọng anh thấp, gần như là thì thầm – “Và anh cũng vậy.”

Tôi nhìn anh, không hiểu nổi câu cuối ấy có nghĩa gì.

Nhưng trước khi kịp hỏi, anh đã buông tay, quay đi:

“Ngủ sớm đi. Anh có việc sáng mai.”

Cánh cửa phòng khép lại, nhẹ thôi, nhưng tiếng vang trong lòng tôi nặng như búa.

Đêm ấy, tôi không ngủ được.

Tin tức, hình ảnh, gương mặt người phụ nữ kia cứ luẩn quẩn trong đầu.

Tôi thấy mình nhỏ bé, lạc lõng giữa thế giới của anh — nơi người ta ăn nói bằng cổ phiếu, danh tiếng và quyền lực.

Sáng hôm sau, tôi quyết định xin nghỉ.

Tôi chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn ăn:

“Em cần chút thời gian. Đừng tìm em.”

Rồi tôi xách vali ra khỏi căn hộ sang trọng ấy, mang theo chỉ vài bộ đồ và chiếc nhẫn cưới vẫn còn trên tay.

Tôi quay về căn phòng trọ cũ – nơi từng gắn với thời sinh viên.

Không có thảm đỏ, không có phục vụ mở cửa, chỉ có mùi ẩm của tường cũ và tiếng quạt quay chậm rãi.

Nhưng kỳ lạ thay, tôi thấy lòng nhẹ hơn.

Tôi mua vài món ăn rẻ tiền, tự nấu, tự dọn.

Nhìn mâm cơm đơn giản, tôi chợt cười:

“Cuộc sống thật đúng là vòng tròn. Mình đã đi xa, rồi lại quay về điểm bắt đầu.”

Ba ngày trôi qua.

Không tin nhắn. Không cuộc gọi.

Tôi nghĩ có lẽ anh đã thật sự để tôi đi, như cách một người cắt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng của hợp đồng.

Nhưng đến ngày thứ tư, khi tôi đi làm thêm ở quán cà phê nhỏ gần khu trọ, anh xuất hiện.

Cánh cửa bật mở, tiếng gió ùa vào, và anh đứng đó — vest đen, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Mọi người trong quán đều ngoái nhìn.

Tôi sững người, cốc cà phê trên tay run khẽ.

Anh bước đến, dừng ngay trước mặt tôi, giọng anh khàn khàn vì kiềm nén:

“Em định trốn anh đến bao giờ?”

Tôi lắp bắp: “Em… em chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi.”

“Yên tĩnh?” – Anh cười nhạt, ánh mắt như có lửa – “Em biến mất bốn ngày, không một tin tức, em biết anh đã làm gì không?”

Tôi im lặng.

Anh tiếp:

“Anh cho người tìm khắp các bệnh viện, sân bay, thậm chí nghĩ em… đã gặp chuyện gì. Em bảo anh làm sao yên được?”

Lời anh khiến tim tôi nghẹn lại.

Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế — không lạnh lùng, không kiểm soát, mà là… sợ.

“Anh… sợ mất em.” – Anh nói, chậm rãi, như từng chữ đều nặng trĩu.

Không khí quanh tôi như đông cứng.

Tôi nhìn anh, môi khẽ run: “Anh đang nói gì vậy?”

“Anh không biết bắt đầu từ khi nào.” – Anh thở dài – “Có thể từ lúc em nhìn anh và cười, cũng có thể từ khi em nói muốn nấu ăn cho anh… Nhưng anh biết, anh không muốn đây chỉ là hợp đồng nữa.”

Nước mắt tôi rơi, không ngăn được.

Tôi cười qua làn nước mắt: “Anh biết người ta sẽ nói gì không? Họ sẽ nói em chỉ là cô gái tầm thường, bám vào anh.”

Anh đưa tay lau nước mắt tôi, giọng anh khẽ mà chắc:

“Anh không cần biết họ nói gì. Anh chỉ biết, nếu một ngày nào đó em rời đi, thì mọi thứ anh có chẳng còn nghĩa lý gì nữa.”

Tim tôi đập loạn.

Giữa quán cà phê nhỏ bé, thế giới như chỉ còn hai người.

“An Nhiên,” – anh nói – “về nhà với anh, được không?”

Tôi nhìn anh thật lâu, rồi gật đầu.

Giữa bao nhiêu tổn thương, chỉ cần một câu ấy thôi — là đủ để tôi bước về phía anh thêm lần nữa.

Đêm đó, khi trở lại căn hộ, anh cẩn thận cởi áo khoác treo lên, quay lại nhìn tôi.

“Anh đã hủy hết những bài báo đó rồi. Ngày mai, anh muốn công khai trước toàn bộ nhân viên rằng em là vợ anh — thật sự, không còn là hợp đồng.”

Tôi ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:

“Anh chắc chứ? Một khi nói ra rồi, sẽ không rút lại được đâu.”

Anh mỉm cười, nắm lấy tay tôi, siết chặt:

“Anh chưa từng chắc điều gì hơn thế trong đời.”

Và tôi biết, lần này, anh không nói dối.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×