hợp đồng kết hôn 365 ngày

Chương 7: Công khai giữa sóng gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy khi đồng hồ mới điểm sáu giờ.

Ánh sáng đầu ngày tràn qua khung cửa, dịu nhẹ mà chói lóa.

Bên cạnh, Trần Dật Phong vẫn còn ngủ. Khuôn mặt anh bình thản, không còn vẻ căng thẳng của đêm trước.

Tôi ngắm anh một lúc, tim khẽ run.

Hôm nay… chúng tôi sẽ công khai.

Lần đầu tiên, tôi sẽ không còn là “vợ hợp đồng” nữa, mà trở thành “vợ chính thức” trước mắt mọi người.

Tôi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.

Đang lơ đãng khuấy ly cà phê, anh bước vào, vẫn còn tóc ướt sau khi tắm.

Anh vòng tay ôm nhẹ từ phía sau, giọng khàn khàn:

“Em lo lắng?”

Tôi cười nhẹ: “Anh biết rồi còn hỏi.”

“Anh hứa sẽ ở cạnh em suốt buổi sáng nay. Đừng sợ gì cả.”

Tôi tựa vào vai anh, nghe tim đập trầm ổn.

Đúng tám giờ, chúng tôi đến trụ sở tập đoàn.

Sảnh lớn hôm nay đông hơn hẳn. Nhân viên, phóng viên, máy ảnh chớp liên tục.

Tôi nắm chặt tay anh, bàn tay anh cũng siết lấy tôi – như một lời trấn an thầm lặng.

Anh dẫn tôi lên hội trường chính, nơi cổ đông và toàn thể quản lý cấp cao đang có mặt.

Tiếng xì xào vang lên khắp nơi khi chúng tôi bước vào.

“Cô ấy là…”

“Nghe nói vợ Trần tổng.”

“Thật sao? Cứ tưởng chỉ là tin đồn.”

Tôi cúi đầu chào, gượng mỉm cười, còn trong lòng thì run như cánh chim.

Trần Dật Phong tiến lên bục phát biểu.

Anh đứng thẳng, ánh nhìn sắc bén nhưng bình tĩnh.

Giọng anh vang lên, trầm ấm, từng chữ rõ ràng:

“Tôi có một thông báo quan trọng.”

Cả hội trường im phăng phắc.

Anh đưa tay về phía tôi, nắm chặt, rồi nói tiếp:

“Đây là Lâm An Nhiên. Cô ấy không chỉ là trợ lý hay nhân viên. Cô ấy là vợ hợp pháp của tôi.”

Không khí như vỡ tung.

Tiếng bàn tán dậy lên, phóng viên nhấp nháy máy ảnh liên tục.

Tôi cảm thấy hàng trăm ánh nhìn đổ dồn vào mình – tò mò, nghi ngờ, có cả khinh bỉ lẫn ngưỡng mộ.

Anh quay sang tôi, mắt anh dịu hẳn:

“Anh đã mệt vì phải giấu em. Từ hôm nay, mọi người đều sẽ biết em là ai.”

Tôi nhìn anh, cổ họng nghẹn lại.

Trong khoảnh khắc đó, dù xung quanh hỗn loạn, tôi chỉ thấy một mình anh.

Nhưng chưa kịp lấy lại bình tĩnh, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ hàng ghế cổ đông:

“Trần tổng, cậu làm vậy có nghĩ đến lợi ích của tập đoàn không? Một người phụ nữ không cùng đẳng cấp, không nền tảng, liệu có xứng đứng cạnh cậu?”

Cả hội trường lặng đi.

Tôi thấy tim mình thắt lại.

Trần Dật Phong quay sang, ánh nhìn anh sắc như lưỡi dao:

“Đó là chuyện riêng của tôi. Công việc là công việc. Vợ tôi không ảnh hưởng đến lợi ích tập đoàn.”

Một cổ đông khác lên tiếng:

“Chúng tôi không thể không lo. Cổ phần không chỉ của riêng cậu. Nếu hình ảnh tập đoàn bị ảnh hưởng…”

Anh cắt lời, giọng trầm xuống:

“Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Không ai được phép xúc phạm vợ tôi.”

Tiếng anh vang dội cả hội trường.

Tôi nhìn anh, mắt chợt nhòa đi.

Buổi công bố hôm đó kết thúc trong không khí nặng nề.

Dù anh vẫn điềm tĩnh đến phút cuối, tôi vẫn nghe thấy vô số lời bàn tán phía sau.

“Cô ta đúng là người trong tin đồn.”

“Không biết dùng cách gì mà khiến Trần tổng điên đầu thế không biết.”

“Tội nghiệp anh ta, sự nghiệp sắp tiêu rồi.”

Tôi cúi đầu bước đi, nhưng trong lòng thì như có ai bóp nghẹt.

Tôi không sợ bị nói, chỉ sợ anh vì tôi mà chịu áp lực.

Vừa ra đến sảnh, điện thoại anh reo.

Anh nhìn màn hình, ánh mắt khẽ thay đổi.

Rồi anh quay sang tôi, giọng trầm:

“Mẹ anh gọi. Bà đang ở biệt thự ngoại ô… muốn gặp chúng ta.”

Tôi thoáng sững người.

Mẹ anh… nghĩa là mẹ chồng của tôi sao?

Tôi chưa từng gặp bà, chỉ nghe qua vài câu trong lời kể của anh — người phụ nữ nghiêm khắc, mạnh mẽ, từng gánh vác cả gia tộc Trần suốt nhiều năm.

Tim tôi đập nhanh.

Anh thấy tôi lo lắng, liền khẽ nắm tay:

“Anh ở cạnh em. Đừng sợ.”

Chiều hôm đó, xe anh dừng trước căn biệt thự rộng lớn, bao quanh là vườn hoa cẩm tú cầu nở rộ.

Tôi bước xuống, hít sâu một hơi.

Cánh cửa gỗ mở ra, người quản gia cung kính mời vào.

Bà Trần – mẹ anh – đang ngồi trong phòng khách.

Tư thế thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh.

Dù đã ngoài năm mươi, bà vẫn giữ được vẻ uy nghi khiến người khác khó mà thở nổi.

“Ngồi đi.” – Giọng bà vang lên, nhẹ mà có uy.

Tôi cúi đầu lễ phép: “Con chào bác.”

Bà nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu nổi sự dò xét.

“Cô là Lâm An Nhiên?”

“Dạ, là con.”

“Tôi có nghe chuyện sáng nay.” – Bà nói, giọng điềm đạm đến đáng sợ – “Cậu Phong công khai cô trước báo chí mà không nói trước với tôi. Cô biết điều đó nghĩa là gì không?”

Tôi siết chặt hai tay, cố giữ bình tĩnh:

“Con biết. Là anh Phong muốn… để mọi chuyện rõ ràng hơn.”

Bà khẽ cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo:

“Rõ ràng? Cô nghĩ việc một cô gái bình thường xuất hiện giữa hàng trăm cổ đông, nhận mình là vợ tổng giám đốc là điều rõ ràng à? Hay là một trò cười?”

Tôi chết lặng.

Từng chữ của bà như tạt nước lạnh vào mặt.

Anh khẽ lên tiếng, giọng trầm nhưng kiên quyết:

“Mẹ, con đã nói với mẹ rồi. Đây là quyết định của con. Con yêu cô ấy.”

Bà quay sang anh, ánh mắt vừa đau vừa giận:

“Yêu? Con biết yêu bao nhiêu lâu rồi mà dám đánh đổi danh dự của cả nhà? Hay chỉ vì thương hại cô ta?”

Anh siết chặt tay tôi, giọng anh thấp hẳn:

“Con chưa bao giờ thương hại An Nhiên. Nếu mẹ không thể chấp nhận, con vẫn sẽ không thay đổi.”

Không khí căng như dây đàn.

Tôi vội xen vào, giọng run run:

“Bác, xin bác đừng giận. Con… không muốn anh ấy phải cãi lời mẹ. Nếu bác không đồng ý, con có thể—”

Anh cắt lời:

“An Nhiên, đừng nói nữa.”

Bà Trần đứng dậy, ánh mắt sắc như dao:

“Tốt. Nếu cô tự trọng, cô sẽ biết mình nên làm gì. Nhà họ Trần không cần một người làm dâu chỉ khiến dư luận xôn xao.”

Bà quay lưng bỏ đi, để lại không gian im lặng đến rợn người.

Tối hôm đó, anh lái xe đưa tôi về.

Suốt quãng đường, không ai nói gì.

Chỉ đến khi xe dừng trước căn hộ, anh mới khẽ nói:

“Anh xin lỗi.”

Tôi lắc đầu, cố mỉm cười: “Anh không có lỗi. Em biết chuyện này khó mà tránh.”

“Mẹ anh… không xấu. Bà chỉ lo cho anh. Nhưng anh sẽ khiến bà tin.”

Tôi nhìn anh, tim nghẹn lại:

“Còn em? Liệu em có đáng để anh phải chứng minh không?”

Anh quay sang, mắt anh sâu như biển:

“Đáng. Hơn bất cứ ai.”

Tôi cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống.

Ngày hôm sau, báo chí lại rộ lên tin mới:

“Lâm An Nhiên – vợ Trần Dật Phong – từng bị đuổi việc vì lỗi nghiêm trọng?”

Tôi chết lặng khi đọc dòng đó.

Họ bịa ra chuyện cũ, thậm chí đăng cả hình tôi trong bộ đồng phục cũ cách đây mấy năm.

Điện thoại reo không ngừng, tin nhắn dồn dập:

“Nhiên, có chuyện gì vậy? Tin kia thật hả?”

“Trời, họ nói cậu từng gian lận tài liệu, có đúng không?”

Tôi run rẩy, tim như vỡ.

Ai đó đang cố tình hủy hoại tôi.

Và tôi biết, người đứng sau chuyện này… không ai khác ngoài Lâm Thanh Vy.

Tôi không còn nhớ mình đã ngồi nhìn màn hình bao lâu.

Những dòng tin giả cứ nhấp nháy liên tục:

“Trần tổng bị mê hoặc bởi cô nhân viên có quá khứ mờ ám.”

“Vợ hợp đồng nhà họ Trần: từ nhân viên bình thường đến phu nhân tổng giám.”

Cứ thế, từng chữ như những mũi dao sắc bén đâm vào lòng tôi.

Tôi muốn gọi cho anh, nhưng rồi lại thôi.

Anh đang giữa tâm bão, tôi không thể để mình biến thành cơn gió cuốn anh đi.

Tôi tắt điện thoại, ngồi lặng trên ghế sofa.

Trong đầu vang vọng lại lời mẹ anh, lời phóng viên, lời bàn tán…

Chỉ có một điều tôi biết chắc: nếu tôi ở lại, anh sẽ phải chịu thêm tổn thương.

Tôi viết vội một tờ giấy, đặt lên bàn làm việc:

“Anh Phong,

Cảm ơn anh vì đã tin em, vì đã nắm tay em đi giữa sóng gió.

Nhưng em không muốn anh phải tiếp tục gồng mình vì một người như em.

Khi bão qua, anh sẽ lại là tổng giám đốc Trần Dật Phong kiêu hãnh, mạnh mẽ,

còn em… chỉ là một người đi ngang qua 365 ngày trong đời anh.

Em tin, tình cảm thật không cần chứng minh bằng chống chọi, mà bằng cách biết khi nào nên buông.

— An Nhiên —”

Viết xong, tôi gấp lại, đặt bên cạnh chiếc nhẫn cưới anh từng trao.

Ánh kim loại lạnh ngắt, phản chiếu khuôn mặt tôi nhòe nước mắt.

Tôi xách vali, mở cửa bước ra.

Gió đêm ùa vào, lạnh đến tê người.

Tôi đi không xa, chỉ đến căn hộ nhỏ bạn thân cho mượn tạm.

Một đêm trắng dài trôi qua trong im lặng.

Điện thoại tắt, mạng xã hội tắt, tôi như biến mất khỏi thế giới ồn ào kia.

Nhưng tôi quên mất — với anh, không có gì gọi là biến mất.

Sáng hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

Tôi chưa kịp phản ứng, cửa đã mở ra.

Anh đứng đó — khuôn mặt mệt mỏi, áo sơ mi chưa kịp cài hết cúc, đôi mắt đỏ ngầu.

“Tại sao em lại đi?” – Anh hỏi, giọng khàn.

Tôi cúi đầu, cố giấu đi đôi mắt ươn ướt:

“Anh về đi. Em không muốn anh vì em mà gặp rắc rối nữa.”

Anh tiến lại gần, từng bước nặng nề như giận như đau:

“Rắc rối? Em nghĩ anh sợ rắc rối hơn là sợ mất em à?”

Tôi run lên, lùi lại một bước, nhưng anh đã nắm lấy vai tôi.

Giọng anh nghẹn lại:

“Anh đã từng mất tất cả — nhưng chưa từng sợ như khi không thấy em.”

Tôi cắn môi, cố kìm nước mắt:

“Nhưng mẹ anh không chấp nhận em. Báo chí đang chĩa mũi nhọn vào anh. Em ở lại chỉ khiến mọi thứ tệ hơn thôi.”

Anh lắc đầu, siết chặt tay tôi:

“Anh có thể mất công ty, mất danh tiếng… nhưng anh không thể mất em.”

Tôi bật khóc:

“Anh điên rồi, Dật Phong!”

Anh khẽ cười, nụ cười lẫn nước mắt:

“Ừ, anh điên. Điên vì em.”

Anh kéo tôi vào lòng, vòng tay siết chặt đến nỗi tôi nghe thấy cả nhịp tim anh loạn nhịp.

Giọng anh trầm, khẽ nói bên tai:

“Nếu cả thế giới quay lưng, anh vẫn chọn em.

Còn nếu em quay lưng, anh sẽ kéo thế giới quay lại chỉ để nhìn thấy em thêm lần nữa.”

Tôi bật khóc nức nở, không còn sức chống cự.

Mọi phòng bị trong lòng tan rã.

Bên ngoài, ánh bình minh vừa hửng.

Báo chí có thể viết lại hàng trăm câu chuyện khác, nhưng chỉ có một sự thật:

Chúng tôi yêu nhau.

Tối hôm đó, anh đăng một dòng duy nhất trên tài khoản công ty chính thức:

“Tôi – Trần Dật Phong – xin chịu toàn bộ trách nhiệm về mọi tin tức.

Người mà tôi muốn bảo vệ suốt đời, chỉ có một – Lâm An Nhiên.”

Cả mạng xã hội bùng nổ.

Người mắng anh, người xúc động, người tò mò.

Còn tôi, chỉ ngồi lặng trước màn hình, nước mắt rơi trên nụ cười.

Anh đã chọn tôi.

Và lần này, tôi sẽ không bỏ chạy nữa.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×