Tin tức anh đăng hôm đó lan truyền khắp nơi chỉ trong vài tiếng.
Truyền thông gọi đó là “tuyên bố tình yêu can đảm nhất năm”.
Người khen anh bản lĩnh, người lại mỉa mai rằng anh đang “làm màu” để đánh bóng hình ảnh.
Còn tôi – nhân vật chính bị cuốn theo, chỉ biết nhìn thế giới xoay tròn trước mặt.
Tôi không ra khỏi nhà suốt ba ngày.
Mỗi sáng mở mắt, tôi vẫn ngỡ như mơ.
Có khi tôi nghĩ mình chỉ là một cơn gió thoảng trong đời anh, nhưng hóa ra… anh thật sự nắm lấy tay tôi, không buông.
Ngày thứ tư, anh xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Không báo trước.
Không thư ký, không tài xế, không vệ sĩ.
Chỉ có anh – với chiếc áo sơ mi trắng và đôi mắt vẫn sâu đến mức khiến tim tôi loạn nhịp.
“Anh có thể vào không?” – Anh hỏi, khẽ mỉm cười.
Tôi đứng chần chừ vài giây, rồi gật đầu.
Anh đặt một túi đồ lên bàn:
“Anh mua cháo gà cho em. Em chưa ăn sáng đúng không?”
Tôi thoáng bật cười.
Tổng giám đốc Trần Dật Phong mà đi mua cháo gà ngoài tiệm vỉa hè — hình ảnh đó thật sự khó tin.
“Anh làm sao biết em chưa ăn?” – Tôi hỏi.
“Anh không biết. Nhưng nếu đoán sai, anh cũng sẵn lòng ăn chung.” – Anh nói, giọng điềm nhiên.
Câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến tim tôi mềm nhũn.
Cả căn phòng im lặng, chỉ có tiếng thìa chạm nhẹ vào thành bát.
“Công ty thế nào rồi?” – Tôi khẽ hỏi.
“Ổn. Hội đồng quản trị có vài người không hài lòng, nhưng anh đã họp và xử lý.”
“Mẹ anh thì sao?”
Anh dừng lại một giây, ánh mắt chùng xuống.
“Mẹ vẫn giận. Nhưng ít nhất, bà không cấm anh đến gặp em nữa.”
Tôi gật đầu, mím môi.
Dù biết bà chưa chấp nhận, tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Buổi chiều, anh phải về công ty.
Trước khi đi, anh quay lại nói:
“An Nhiên, em cứ ở yên đây. Khi mọi chuyện lắng xuống, anh sẽ đưa em về nhà.”
Tôi bật cười:
“Nhà nào cơ?”
“Nhà của anh. À không… nhà của chúng ta.”
Câu nói nhẹ như gió, nhưng lại khiến tôi đứng lặng, tim đập nhanh đến mức không thở nổi.
Tối đó, khi tôi đang đọc tin tức, điện thoại reo lên.
Là Trịnh Thư, bạn thân của tôi từ thời đại học.
“Nhiên ơi, mày lên mạng chưa? Người ta đang lật lại vụ cũ, nhưng có người bênh mày đấy!”
“Bênh tao?”
“Ừ! Một tài khoản ẩn danh đăng toàn bằng chứng thật, chứng minh mày bị vu oan năm đó. Giờ dân mạng đổi chiều, bảo mày bị hãm hại.”
Tôi ngỡ ngàng.
Mấy năm trước, khi tôi còn là nhân viên ở công ty cũ, tôi bị vu cáo làm lộ dữ liệu khách hàng, suýt bị đuổi việc.
Giờ, có người lôi lại chuyện đó, và công khai sự thật giúp tôi.
“Ai… ai làm vậy?” – Tôi hỏi.
“Không biết. Nhưng tao đoán chắc chắn là người quen. Mày xem đi, bằng chứng chi tiết lắm. Chắc ai đó trong giới có quyền truy cập nội bộ.”
Tôi mở điện thoại, đọc bài đăng.
Dưới dòng tiêu đề: “Sự thật về vụ việc của Lâm An Nhiên năm xưa”, là loạt hình ảnh tài liệu, ghi âm, thậm chí cả email gốc.
Mọi thứ đều chứng minh rằng tôi vô tội.
Bình luận tràn ngập:
“Tội nghiệp cô ấy, hóa ra bị hại oan.”
“Không ngờ Trần tổng lại yêu đúng người.”
“Cặp này đúng kiểu phim ngôn tình luôn.”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười.
Mọi oan khuất cuối cùng cũng được sáng tỏ — chỉ là tôi không biết ai đã giúp tôi.
Nhưng tôi đoán được.
Vì trong hàng triệu người, chỉ có một người đủ quyền lực và đủ kiên nhẫn để làm điều đó.
Tin tức về vụ việc năm xưa được chia sẻ khắp mạng chỉ trong một ngày.
Những người từng chỉ trích tôi bắt đầu im lặng.
Những người từng cười nhạo tôi thì đổi giọng, nói lời xin lỗi trong phần bình luận.
Nhưng tôi chẳng bận tâm nữa.
Không phải vì tôi không quan tâm, mà vì tôi đã học được một điều: điều quan trọng không phải ai tin mình, mà là ai ở lại dù không cần lý do.
Chiều hôm đó, khi tôi đang dọn dẹp nhà, điện thoại reo.
Là một số lạ.
Tôi ngập ngừng bắt máy.
“Lâm An Nhiên phải không?” – Một giọng phụ nữ trầm, điềm đạm vang lên.
Tôi nhận ra ngay.
Là mẹ anh.
“Dạ… con chào bác.”
“Cô có thể đến biệt thự một chuyến được không? Tôi muốn nói chuyện.”
Tôi khựng lại.
Không biết nên vui hay lo.
Giọng bà không còn sắc như trước, nhưng cũng không mềm mại hơn là bao.
Tôi chỉ đáp khẽ: “Dạ, con sẽ đến.”
Buổi chiều, tôi bước vào căn biệt thự từng khiến tôi run rẩy hôm nào.
Lần này, tim tôi vẫn đập mạnh, nhưng tôi đã đủ can đảm để không cúi đầu.
Bà Trần ngồi ở phòng khách, không mặc bộ đồ sang trọng như lần trước.
Bà chỉ mặc áo len xám, cài ghim ngọc trai đơn giản.
Trên bàn là tách trà đã nguội.
“Ngồi đi.” – Bà nói, giọng bình thản.
Tôi khẽ gật đầu.
Một lúc lâu, bà mới chậm rãi mở lời:
“Tôi đã đọc tin. Và cũng xem lại vụ việc cũ của cô.”
Tôi siết chặt tay, không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi không ngờ… mọi chuyện lại khác xa đến vậy.” – Bà nói tiếp – “Có lẽ tôi đã quá vội vàng.”
Tôi ngẩng đầu. Ánh mắt bà tuy vẫn nghiêm, nhưng đã dịu đi một chút.
“Cảm ơn bác đã tin. Con không trách bác đâu. Con hiểu… bác chỉ lo cho anh Phong.”
Bà im lặng, nhìn tôi thật lâu.
Rồi, bất ngờ, bà nói:
“Cô có biết hôm đầu tiên tôi nghe tin con trai tôi kết hôn không? Tôi đã nghĩ đó là một sai lầm. Nhưng hôm qua, khi thấy cậu ấy đứng giữa truyền thông, dám nhận lỗi, dám bảo vệ cô… tôi chợt hiểu, có lẽ nó không sai.”
Giọng bà chùng xuống, xen lẫn chút nghẹn ngào.
“Nó chưa từng vì ai mà quên mất bản thân mình. Trừ cô.”
Tim tôi khẽ run lên.
“Bác…” – Tôi định nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Bà nhìn tôi, ánh mắt ấm dần:
“Nếu cô thật lòng với nó, thì đừng bỏ chạy nữa. Người phụ nữ của nhà họ Trần, không phải chỉ cần mạnh mẽ, mà còn phải biết ở lại khi mọi người đều bảo cô nên đi.”
Tôi lặng người.
Lời nói ấy… giống như một sự công nhận.
Tôi không dám tin, chỉ biết cúi đầu thật sâu.
“Con hiểu rồi, bác.”
Tối hôm đó, anh đến đón tôi.
Khi tôi vừa bước ra khỏi cổng, anh đã mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ đến lạ.
“Mẹ anh gọi cho em à?” – Anh hỏi.
“Ừ. Bác… không còn giận nữa.”
Anh khẽ cười, nhưng không nói gì.
Chỉ nắm tay tôi, kéo tôi về phía xe.
“Đi đâu vậy?” – Tôi hỏi.
“Bí mật.”
Xe chạy một quãng dài, đến khi dừng lại, tôi nhận ra mình đang ở một nơi quen thuộc.
Là bãi biển – nơi tôi từng vô tình cứu anh khỏi cú ngã trong đêm mưa hôm đó.
Mọi ký ức ùa về – tiếng sóng, ánh đèn, và khoảnh khắc chúng tôi bắt đầu câu chuyện điên rồ mang tên “hợp đồng kết hôn”.
Giờ đây, bầu trời trong xanh, sóng hiền hòa, chỉ có anh và tôi.
“Em còn nhớ nơi này không?” – Anh hỏi.
Tôi cười: “Làm sao quên được. Đây là nơi em suýt làm rơi anh xuống biển.”
Anh bật cười khẽ, rồi nắm tay tôi, dẫn ra bờ cát.
Một vòng hoa trắng nhỏ được cắm sẵn, gió biển khẽ lay, bên trong là hộp nhung đỏ.
Tôi ngơ ngác:
“Cái gì vậy?”
Anh mở hộp, bên trong là chiếc nhẫn cũ – chiếc nhẫn cưới đầu tiên của chúng tôi, mà anh từng nói sẽ giữ lại dù hợp đồng hết hạn.
“Lúc đó anh nói dối.” – Anh nhìn tôi, giọng khàn khàn – “Anh bảo trái tim anh vẫn còn hạn sử dụng. Thật ra… nó không bao giờ hết hạn.”
Tôi cười trong nước mắt.
Anh nhẹ nhàng đeo lại chiếc nhẫn lên tay tôi.
“Từ nay không phải hợp đồng nữa. Là thật.”
Gió biển thổi nhẹ, mằn mặn và ấm áp.
Trước mặt tôi là Trần Dật Phong – người đàn ông mà tôi từng nghĩ mình không bao giờ chạm tới.
Giờ anh lại đang đứng trước mặt, quỳ một gối xuống cát, tay vẫn nắm lấy tay tôi không rời.
“An Nhiên.” – Anh khẽ gọi tên tôi, giọng anh như sóng – trầm, nhưng chan chứa tình cảm.
“Anh từng nghĩ cuộc đời anh chỉ cần công việc, kế hoạch, trách nhiệm… Nhưng từ khi có em, anh mới biết thế nào là muốn một người ở lại mãi bên cạnh mình.”
Tôi khẽ run lên, nước mắt mờ cả tầm nhìn.
Ánh hoàng hôn rơi xuống, nhuộm vàng cả bãi cát, phản chiếu lên đôi mắt anh – ấm áp, dịu dàng, và thật lòng đến mức khiến tim tôi tan chảy.
“Em biết không?” – Anh mỉm cười – “Anh đã từng nghĩ hôn nhân là một bản hợp đồng. Nhưng em dạy anh rằng, nó là một lời hứa. Và lời hứa này, anh không ký bằng giấy, mà bằng cả trái tim.”
Tôi bật cười trong nước mắt:
“Anh học mấy câu này ở đâu vậy?”
“Không học. Là anh nghĩ ra. Vì anh sợ, nếu không nói ngay bây giờ, em lại biến mất lần nữa.”
Tôi nhìn anh, thấy đôi tay anh khẽ run, nhưng ánh mắt thì kiên định đến lạ.
Tôi hiểu – người đàn ông trước mặt tôi, dù đã quen với những bản hợp đồng tỷ đô, vẫn có thể run rẩy chỉ vì một lời cầu hôn.
“Lâm An Nhiên…” – Anh hít sâu – “Em có đồng ý trở thành vợ thật của anh, không cần hợp đồng, không giới hạn, không ngày kết thúc?”
Tôi nghẹn ngào, nước mắt cứ thế rơi xuống từng giọt, nhưng môi lại nở nụ cười.
“Anh còn hỏi nữa à?”
Tôi quỳ xuống đối diện anh, nắm lấy tay anh, siết chặt:
“Em đồng ý. Nhưng lần này, nếu anh dám ký hợp đồng khác, em sẽ phạt anh.”
Anh bật cười, vòng tay kéo tôi vào lòng.
Chúng tôi ôm nhau giữa ánh chiều tàn, giữa tiếng sóng vỗ rì rào.
Gió thổi qua mái tóc, cát bay nhẹ, và bầu trời như cũng tan chảy trong màu cam ấm.
Tôi nghe anh khẽ thì thầm bên tai:
“Từ nay, mỗi ngày bên em đều là một ngày anh muốn ký lại hợp đồng ấy – nhưng chỉ với điều kiện… em không được rời đi.”
Tôi đáp khẽ, nụ cười nghẹn ngào:
“Vậy thì, anh chuẩn bị ký cả đời đi.”
Đêm xuống, anh và tôi ngồi bên bãi cát, tay đan tay.
Phía xa xa, những ngọn đèn thuyền đánh cá chớp sáng như sao trời rơi xuống biển.
Anh lấy áo khoác phủ lên vai tôi, giọng anh dịu lại:
“Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, An Nhiên à.
Bão có thể đến, dư luận có thể xô đẩy, nhưng anh chỉ cần em ở đây, là đủ.”
Tôi tựa đầu lên vai anh, khẽ đáp:
“Em từng sợ tình yêu của mình không đủ lớn…
Nhưng giờ em tin rồi. Vì anh, em có thể học cách mạnh mẽ.”
Anh khẽ mỉm cười, nụ cười ấy như ánh trăng trên mặt biển:
“Còn anh, vì em, anh học được cách yêu.”
Chúng tôi im lặng thật lâu.
Chỉ có tiếng sóng và hơi thở hòa vào nhau – dịu dàng, yên bình và thật.
Và rồi, tôi nhận ra…
Hợp đồng 365 ngày mà chúng tôi từng ký –
thật ra chỉ là khởi đầu cho một hợp đồng vĩnh viễn,
mà điều khoản duy nhất là:
Không ai được rời đi trước.
Hết chương 8.