hợp đồng ly hôn, hợp đồng yêu lại

Chương 3: Giữa những ánh nhìn không nói thành lời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng họp tầng hai mươi lăm sáng rực ánh đèn. Không khí im ắng đến mức nghe rõ tiếng lật giấy. An Nhiên ngồi ở góc bàn, lưng thẳng, tay đặt lên cuốn sổ ghi chú, ánh mắt bình thản đến xa cách.

Trịnh Duy Phong ngồi ở đầu bàn — chiếc ghế quen thuộc mà ba tháng trước anh vẫn hay ngồi, chỉ là khi đó, cô không ngồi xa đến vậy.

Người phụ trách truyền thông đang trình bày kế hoạch cho dự án mới. Giọng nói rành rọt, nhưng với cô, từng từ như trôi qua một lớp sương mỏng.

Cô không cố ý nhìn anh, nhưng dù thế nào, ánh mắt cũng vẫn bị hút về phía ấy — nơi người đàn ông từng nắm tay cô, từng cười nói những điều nhỏ nhặt, giờ chỉ còn là đồng nghiệp, là cấp trên, là người xa lạ.

“Phần này cần bộ phận thiết kế phối hợp gấp.”

Tiếng anh vang lên, trầm thấp, điềm tĩnh, không cao không thấp, nhưng khiến tim cô khẽ run.

“An Nhiên, em phụ trách phần này.”

Cô ngẩng đầu. Một khoảnh khắc thôi — ánh mắt họ chạm nhau.

Tĩnh lặng.

Không có lời nào được nói thêm, nhưng trong ánh nhìn đó có hàng ngàn điều chưa kịp thốt.

“Vâng, tôi sẽ hoàn thành trong thời hạn.”

Giọng cô bình thường, không run, không khàn, chỉ hơi lạnh như mặt nước mùa đông.

Sau cuộc họp, mọi người lần lượt rời đi. Cô gom tài liệu, bước nhanh, cố tránh việc đi cùng anh ra cửa. Nhưng giọng anh vẫn vang lên phía sau:

“Đợi chút.”

Cô dừng lại, tay khẽ siết lại cạnh túi xách.

“Có gì cần trao đổi, Tổng giám đốc?”

Anh nhìn cô. Một cái nhìn vừa mệt mỏi, vừa cố kìm nén.

“Phần kế hoạch... cần chỉnh sửa thêm. Ở lại trao đổi vài phút được không?”

Cô do dự. Trong lòng, mọi bản năng đều thôi thúc cô quay lưng rời đi. Nhưng lý trí vẫn thắng.

“Được.”

Căn phòng trống trải. Khi chỉ còn hai người, không khí trở nên đặc quánh.

Anh đứng bên cửa sổ, lưng hướng ra ánh sáng. Cô đứng ở bàn, tay cầm tài liệu.

“Anh thấy phần nội dung chưa đủ tính cảm xúc. Thêm chút yếu tố gia đình, chẳng hạn...”

Giọng anh khẽ ngừng lại, như vấp phải chính ký ức của mình.

Cô cúi đầu, môi mím chặt.

“Anh là người không tin vào gia đình, sao lại quan tâm đến cảm xúc đó?”

Câu hỏi bật ra, nhẹ thôi, nhưng đủ để khiến không khí rơi vào khoảng lặng.

Anh quay sang, ánh mắt sâu thẳm.

“Không phải anh không tin. Chỉ là... có người khiến anh không biết nên tin thế nào nữa.”

Cô cười nhạt: “Vậy thì đừng tin. Làm việc thôi, đừng để cảm xúc xen vào.”

Anh nhìn cô thật lâu, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ buông một câu:

“Anh không cố ý để mọi thứ thành ra như thế.”

“Nhưng anh đã để nó như thế.” — Cô đáp khẽ, rồi cúi đầu thu tài liệu, bước đi mà không ngoái lại.

Khi cánh cửa khép lại, căn phòng chỉ còn tiếng thở dài nặng trĩu.

Duy Phong chống tay lên trán, ánh sáng từ ô cửa chiếu lên gương mặt anh một nửa sáng, một nửa tối. Anh biết mình đã đánh mất cô — không phải vì hết yêu, mà vì yêu quá muộn, hiểu quá trễ.

Buổi tối, An Nhiên ngồi trước màn hình laptop. Cô xem lại bản kế hoạch, chỉnh từng dòng, từng đoạn, ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng cương nghị.

Một tin nhắn bật sáng:

[Trịnh Duy Phong]: “Phần đề xuất của em rất tốt. Cảm ơn.”

Cô nhìn dòng tin nhắn, lòng khẽ trùng xuống. Bàn tay chạm bàn phím, nhưng rồi xóa đi từng chữ trước khi kịp gửi.

Cô không còn biết phải trả lời anh thế nào cho đúng.

Một thông báo khác hiện lên — nhóm công ty bàn về dự án.

[Quản lý]: “Ngày mai, An Nhiên và Tổng giám đốc sẽ cùng tham dự buổi họp với đối tác. Hai người nhớ chuẩn bị phần thuyết trình chung.”

Cô nhìn dòng tin nhắn cuối, lòng khẽ se lại.

Chạy trốn bao lâu cũng không thoát được.

Định mệnh lại một lần nữa kéo họ vào cùng một khung hình — nơi chỉ cần nhìn nhau thôi, cũng đủ khiến tim nhói.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×