Sáng hôm ấy, bầu trời xám nhạt, những đám mây trôi chậm như thể thời gian cũng ngần ngại không muốn trôi đi.
An Nhiên đến công ty sớm hơn thường lệ. Cô cần vài phút tĩnh lặng trước khi đối diện với điều không tránh khỏi: cuộc họp cùng Trịnh Duy Phong và đối tác mới.
Cô chỉnh lại tập hồ sơ, hít sâu, tự nhủ mình chỉ là nhân viên, anh là cấp trên. Thế thôi.
Nhưng thật ra, trong lòng cô vẫn sợ — không phải sợ anh, mà sợ những ký ức có thể bỗng chốc ùa về chỉ từ một ánh nhìn.
Cửa phòng họp mở ra, ánh sáng tràn vào, mang theo tiếng bước chân trầm ổn.
Anh đến, áo sơ mi trắng phẳng phiu, cà vạt sẫm màu, ánh mắt điềm tĩnh. Mọi thứ ở anh vẫn như trước — chỉ có điều, giữa hai người, mọi thứ đã không còn “trước” nữa.
“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng vừa phải, không thân mật, không xa cách.
“Chào Tổng giám đốc,” cô đáp, nhẹ đến mức chính mình cũng không chắc anh có nghe rõ.
Họ ngồi đối diện, giữa bàn họp dài, giữa những ánh nhìn xã giao của đồng nghiệp và đối tác.
Không ai nhận ra, từng cử chỉ nhỏ của anh đều như có sự dè dặt, còn cô thì cố giữ vẻ bình tĩnh đến mức mệt mỏi.
Buổi họp bắt đầu. Duy Phong trình bày về chiến lược tổng thể, giọng anh trầm, dứt khoát, từng chữ vang trong không khí.
Khi đến phần trình bày của cô, anh khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng.
Ánh nhìn ấy không có gì đặc biệt với người ngoài, nhưng với cô — đó là cơn sóng ngầm.
“Về phần nội dung cảm xúc, tôi đề xuất hướng triển khai theo mối quan hệ thật — những điều tưởng đã kết thúc nhưng vẫn còn dư âm...”
Cô nói, giọng bình lặng, nhưng trong đầu lại vang lên chính câu nói của anh hôm trước:
“Không phải anh không tin, chỉ là không biết nên tin thế nào nữa.”
Một thoáng im lặng.
Đối tác gật đầu: “Rất hay. Tôi thích cảm giác chân thật đó. Nếu hai người cùng làm, tôi tin kết quả sẽ vượt mong đợi.”
Câu “hai người cùng làm” khiến cô khựng lại. Anh vẫn im, chỉ đáp nhẹ:
“Chúng tôi sẽ phối hợp tốt.”
Khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi. Cô thu dọn hồ sơ, cố tránh ánh mắt anh, nhưng giọng anh lại vang lên phía sau:
“An Nhiên, ở lại một lát.”
Cô dừng bước. Cũng như mọi lần — anh gọi, cô dừng, nhưng chẳng biết để làm gì.
Anh tiến lại gần, giữ khoảng cách vừa phải, ánh mắt như muốn tìm lại điều gì đó trong cô.
“Anh muốn hỏi,” anh nói khẽ, “phần trình bày của em... có phải em đang nghĩ đến chúng ta không?”
Cô khẽ cười, nụ cười nhạt đến mức anh thấy lòng thắt lại.
“Không đâu. Em chỉ nói về công việc.”
“Nhưng ánh mắt em khi nói...”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Cô cắt lời, quay lưng định rời đi, nhưng tay anh vô thức nắm nhẹ cổ tay cô.
Một khoảnh khắc rất nhỏ — đủ để cả hai cùng khựng lại.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh khiến cô bất giác run.
Ba tháng, bao lớp phòng bị, chỉ cần một cái chạm, tất cả gần như sụp đổ.
“Xin lỗi,” anh buông tay, giọng khàn đi. “Anh không nên làm thế.”
“Đúng. Chúng ta không còn lý do gì để làm thế nữa.”
Cô quay đi, nhưng bước chân chậm hơn bình thường.
Anh nhìn theo, khẽ thở dài. Có những lời anh muốn nói, nhưng biết rằng nói ra lúc này chỉ khiến cô thêm xa.
Chiều.
Cô trở về phòng làm việc, lòng nặng trĩu. Mở laptop, một thông báo hiện lên — Lịch trình công tác: Trịnh Duy Phong & An Nhiên – 3 ngày tại Đà Lạt.
Tim cô đập lỡ một nhịp.
Cô nhắm mắt, thở dài.
Đà Lạt… chính là nơi họ từng hẹn ước sẽ đi sau đám cưới. Nhưng rồi chưa từng đi được.
Định mệnh, dường như có sở thích kỳ lạ — cứ khi ta muốn quên, nó lại đem mọi thứ trở về, nguyên vẹn đến đau lòng.