hợp đồng ly hôn, hợp đồng yêu lại

Chương 5: Chuyến công tác định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở sân bay đông nghẹt người. Tiếng loa thông báo vang lên xen lẫn tiếng kéo vali, tiếng gọi nhau gấp gáp.

An Nhiên kéo vali nhỏ, áo khoác dài màu be, mắt đeo kính đen — mọi thứ đều có vẻ bình thản, chỉ là trái tim cô đang đập nhanh hơn bình thường.

Cô không muốn đến Đà Lạt. Không muốn đi cùng anh. Nhưng khi công việc yêu cầu, cô chẳng thể từ chối.

Phía trước, Trịnh Duy Phong đang nói chuyện điện thoại. Ánh sáng buổi sáng chiếu lên dáng anh — vẫn cao, vẫn lạnh, vẫn điềm tĩnh đến mức khiến người khác thấy xa vời.

Anh quay lại, ánh mắt thoáng dừng nơi cô.

“Đến rồi à.”

“Vâng.”

“Chuyến bay 9 giờ. Còn thời gian, vào phòng chờ đã.”

Anh nói nhẹ, như thể chỉ là lời dặn công việc, nhưng giọng ấy lại khiến cô phải cúi đầu để che đi cảm xúc.

Hai người ngồi trong phòng chờ, mỗi người một góc. Cô cắm tai nghe, giả vờ chăm chú vào điện thoại. Anh lặng im, nhìn ra khung kính lớn nơi ánh nắng hắt xuống đường băng.

Khoảng cách chỉ vài mét, nhưng như một đại dương ngăn cách hai thế giới.

Máy bay cất cánh. Tiếng động cơ rền đều.

Cô ngồi sát cửa sổ, anh ngồi bên cạnh. Một khoảng lặng dài.

Anh nghiêng đầu:

“Em vẫn sợ đi máy bay?”

Cô khẽ giật mình.

“Không. Em quen rồi.”

Anh cười nhẹ, ánh nhìn xa xăm. “Lần trước em run đến nắm chặt tay anh.”

“Đừng nhắc nữa.”

“Anh chỉ… nhớ thôi.”

Cô quay đi, ánh mắt hướng ra mây trắng ngoài khung cửa. Bên trong lòng ngực, có một nhịp đập lạ lùng không thể gọi tên.

Đà Lạt đón họ bằng màn sương mỏng và không khí lành lạnh.

Khách sạn nằm bên sườn đồi, nơi buổi chiều ánh nắng nghiêng qua những rặng thông.

Phòng của cô ở cạnh phòng anh. Sự sắp xếp “tình cờ” của ban tổ chức khiến cô chỉ biết cười khổ.

Buổi tối, họ phải dự buổi tiệc nhẹ cùng đối tác. Cô mặc váy đen đơn giản, tóc buộc thấp, trang điểm nhẹ.

Khi bước vào phòng, anh đã ở đó — áo sơ mi đen, tay cầm ly rượu, ánh mắt vô tình lướt qua cô.

Cái nhìn ấy chỉ thoáng qua, nhưng lại khiến tim cô hụt một nhịp.

Giữa tiếng nhạc và lời nói rộn ràng, cô cố giữ khoảng cách. Nhưng đối tác nhiệt tình, bắt họ cùng nâng ly, cùng chụp ảnh.

Một bàn tay nhẹ chạm vào tay cô khi ly rượu nghiêng. Anh khẽ nói nhỏ:

“Cẩn thận.”

“Em không sao.”

“Vẫn luôn nói thế.”

Anh cười, nụ cười buồn hơn cả ánh đèn vàng phía sau.

Sau buổi tiệc, cô ra ban công hít thở không khí. Đà Lạt về đêm lạnh và yên tĩnh đến lạ.

Phía xa là hồ nước mờ sương, những ánh đèn phản chiếu như dải sao rơi.

Cô dựa vào lan can, khẽ khép mắt, muốn để gió cuốn đi hết mọi mệt mỏi trong lòng.

“Vẫn thích đứng ngoài thế này à?”

Giọng anh vang lên phía sau.

Cô giật mình, quay lại.

Anh đứng đó, chỉ cách vài bước. Ánh sáng từ phòng hắt ra phía sau lưng anh, khiến bóng anh kéo dài trên nền gạch lạnh.

“Anh ra đây làm gì?”

“Không ngủ được.”

“Chúng ta còn gì để nói đâu.”

“Không nói… thì chỉ càng xa hơn thôi.”

Cô im lặng. Gió lùa qua tóc cô, thổi nhẹ mùi hương quen thuộc.

Anh bước lại gần, dừng lại khi chỉ còn nửa bước.

“An Nhiên, em có từng… nhớ anh không?”

Cô khẽ cười, ánh mắt dõi về phía xa.

“Có chứ. Nhưng chỉ là để nhắc mình — đừng nhớ nữa.”

Anh khựng lại.

Một câu nói đơn giản, lại khiến lòng anh nhói lên đến đau.

Anh muốn nói xin lỗi, muốn nói anh vẫn yêu cô, nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Bởi vì — giữa họ, mọi thứ từng có đã rơi vỡ quá sâu.

Gió lạnh thổi qua, mảnh tóc cô lòa xòa bên má.

Anh đưa tay, khẽ định gạt đi, rồi dừng lại giữa không trung.

Cô nhìn anh, ánh mắt vừa mềm vừa buồn.

“Nếu anh vẫn không chắc chắn, thì đừng làm em dao động thêm nữa.”

Cô nói xong, quay lưng vào phòng.

Cửa khép lại, chỉ còn tiếng gió rì rào ngoài ban công.

Anh đứng đó rất lâu, cho đến khi sương phủ ướt vai áo.

Lần đầu tiên, Trịnh Duy Phong nhận ra — có những người, một khi đã buông tay, thì cả đời cũng không biết phải bắt đầu lại từ đâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×