hợp đồng ly hôn, hợp đồng yêu lại

Chương 9: Buổi họp báo và cái nắm tay không ngờ tới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi họp báo được tổ chức tại sảnh lớn của khách sạn trung tâm.

Ánh đèn sáng rực, máy ảnh chớp liên tục, không khí dày đặc mùi nước hoa, giấy mực và sự tò mò của hàng chục phóng viên.

An Nhiên bước vào cùng trợ lý, mái tóc uốn nhẹ, váy trắng thanh lịch.

Từng bước của cô đều bình tĩnh, nhưng bên trong, tim đập loạn nhịp.

Trên sân khấu, Trịnh Duy Phong đã có mặt, bộ vest đen cắt may hoàn hảo, gương mặt lạnh và sắc, như thể không điều gì có thể khiến anh bối rối — ngoại trừ khi ánh mắt anh chạm vào cô.

Một giây thôi, nhưng cả thế giới dường như im lại.

MC mở đầu bằng nụ cười rạng rỡ:

“Chiến dịch ‘Gia đình thương hiệu’ năm nay của Tập đoàn Phong Vân đã gây chú ý mạnh mẽ, đặc biệt khi hai đại diện hình ảnh chính là Tổng giám đốc Trịnh Duy Phong và giám đốc nhân sự An Nhiên — cặp đôi từng được cộng đồng yêu mến.”

Tiếng xì xào vang lên.

“Cặp đôi từng…?”

“Ý là vợ chồng cũ đó, ly hôn rồi mà giờ lại hợp tác…”

Cô mím môi, mắt nhìn thẳng, cố giữ bình tĩnh.

Anh vẫn im, không phủ nhận, không giải thích.

Phóng viên giơ tay:

“Xin hỏi, mối quan hệ hiện tại của hai người là gì? Chỉ là công việc, hay là… tình cảm đã hàn gắn?”

Ánh đèn flash chớp loạn xạ.

Cô chưa kịp mở miệng, anh đã nói trước, giọng trầm và chắc:

“Chúng tôi từng là vợ chồng. Giờ, là hai người cùng nhau làm việc — nhưng cũng là hai người đang học cách hiểu lại nhau.”

Cả khán phòng ồ lên.

An Nhiên sững sờ quay sang. Anh không nhìn cô, chỉ mỉm cười nhẹ, như thể điều vừa nói chỉ là sự thật hiển nhiên.

Khi buổi họp báo tiếp tục, phóng viên chen nhau hỏi dồn.

Cô cảm thấy cổ họng khô khốc, bàn tay lạnh toát.

Đúng lúc đó, dưới gầm bàn, một bàn tay khẽ chạm vào tay cô.

Cô giật mình.

Duy Phong không nói gì, chỉ siết nhẹ, như muốn nói: “Anh ở đây.”

Cái nắm tay ngắn ngủi ấy khiến cô run lên.

Không phải vì sợ, mà vì cảm xúc quá thật.

Một phần cô muốn rút lại, phần khác lại không thể.

Từ xa, hàng chục ống kính máy ảnh chộp được khoảnh khắc ấy —

Bàn tay anh đặt lên tay cô, ánh mắt cả hai giao nhau, ánh sáng chiếu vào gương mặt mềm lại của An Nhiên.

Bức ảnh lan truyền gần như ngay lập tức.

Cư dân mạng dậy sóng:

“Cặp đôi tái hợp thật sao?”

“Nhìn ánh mắt đó đi, không thể chỉ là diễn được đâu!”

Khi buổi họp báo kết thúc, An Nhiên bước nhanh ra hành lang sau.

Cô vừa định quay lại thì anh đã đứng đó, dựa vào tường, tháo cà vạt, nụ cười nhàn nhạt.

“Anh làm thế để làm gì?”

“Để không ai dám xúc phạm em nữa.”

“Nhưng anh có biết — anh khiến mọi người tin rằng chúng ta thật sự quay lại?”

Anh tiến đến gần, ánh mắt sâu thẳm:

“Thế nếu họ tin là thật… thì sao?”

“Anh…” Cô nghẹn lời.

“Anh không còn muốn ‘diễn’ nữa, Nhiên à.”

Cô nhìn anh, trong mắt có cả giận, cả đau, cả thứ gì đó yếu mềm.

“Đừng làm rối thêm. Em không muốn bị tổn thương lần nữa.”

“Và anh không muốn để em chịu tổn thương thêm nữa.”

Không gian lặng im, chỉ nghe tiếng đèn flash vẫn nhấp nháy xa xa.

Anh cúi xuống, nói khẽ bên tai cô:

“Chúng ta đã ký hợp đồng ly hôn rồi. Giờ ký thêm hợp đồng yêu lại — em dám không?”

Cô ngước lên, đôi mắt run rẩy, trong lòng đầy mâu thuẫn.

Nhưng lần này, cô không trả lời “không”.

Chỉ im lặng.

Và sự im lặng đó — chính là câu trả lời anh chờ suốt ba tháng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×