Màn đêm buông xuống khu vực trung tâm thành phố, nơi những ánh đèn neon và biển hiệu lộng lẫy cố gắng che giấu những góc khuất tàn nhẫn của cuộc sống. Trong số đó, tòa nhà L&P Group sừng sững như một ngọn hải đăng của quyền lực và xa hoa, nơi đang diễn ra bữa tiệc từ thiện đẳng cấp nhất. Mai Anh đứng nép mình ở ban công tầng áp mái, bộ váy thuê rẻ tiền khiến cô cảm thấy lạc lõng giữa rừng lụa là và kim cương. Hơi lạnh của tháng mười một thấm qua lớp vải mỏng, nhưng nỗi lo lắng trong lòng cô còn buốt giá hơn nhiều.
Đã ba tuần kể từ khi bác sĩ thông báo về tình trạng của mẹ cô, ba tuần kể từ khi cô phát hiện ra khoản nợ khổng lồ mà người cha quá cố để lại. Bảy tỷ đồng. Một con số không tưởng đối với một nhân viên văn phòng quèn như cô. Hôm nay, cô đến đây theo lời mời của một người bạn cũ, hy vọng tìm được một mạnh thường quân hay một cơ hội vay mượn cuối cùng. Nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là những ánh mắt dò xét, khinh miệt và những lời đề nghị đổi chác đầy dơ bẩn. Cô siết chặt chiếc ví rỗng tuếch, cảm thấy tuyệt vọng đang bóp nghẹt từng hơi thở.
Đúng lúc cô định rời đi, một tiếng động nhỏ thu hút sự chú ý của cô. Đó là căn phòng VIP nằm sát ban công. Cửa không khóa hoàn toàn. Mai Anh định quay lưng, nhưng một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp, mang theo uy quyền tuyệt đối vang lên, khiến cô đứng sững lại.
"Ông nghĩ rằng khoản tiền đó đủ để mua lại vị trí của tôi, chú Quang? Hay ông nghĩ một kẻ phản bội như ông có thể chạm vào L&P khi tôi còn đứng đây?"
Mai Anh rón rén tiến lại gần. Qua khe cửa hẹp, cô thấy một người đàn ông quay lưng lại với cô. Dáng người anh cao lớn, áo vest đen vừa vặn ôm lấy bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, toát ra khí chất áp đảo mọi không gian xung quanh. Mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, tôn lên chiếc cổ thon dài và đường xương hàm sắc lạnh. Chỉ cần nhìn qua tấm lưng đó, cô cũng cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ anh.
Đối diện anh là một người đàn ông trung niên, đang run rẩy. Lăng Phong, Tổng Tài L&P – cái tên mà giới kinh doanh chỉ cần nghe đến đã phải kính nể – quay người lại. Ánh mắt anh màu hổ phách, sắc lạnh như lưỡi dao được mài sắc, quét qua khuôn mặt người đối diện. Dưới ánh đèn chùm lấp lánh, Mai Anh có thể thấy rõ sự tàn nhẫn và sự kiêu ngạo không thể lay chuyển của người đàn ông này. Khuôn mặt hoàn hảo như tạc tượng, nhưng hoàn toàn không có hơi ấm.
Người đàn ông trung niên kia quỳ xuống, van xin. Lăng Phong không nói thêm một lời nào. Anh chỉ ra lệnh cho vệ sĩ: "Đưa ông ta ra khỏi đây. Và đảm bảo rằng từ nay về sau, ông ta không còn tư cách hoạt động trong bất kỳ lĩnh vực nào liên quan đến L&P." Lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo bản án tử hình đối với sự nghiệp của một con người.
Mai Anh hít một hơi sâu, toàn thân run rẩy. Cô đã vô tình chứng kiến một màn trừng phạt. Cô biết mình cần phải rút lui ngay lập tức. Cô quay gót, cố gắng đi lại thật nhẹ nhàng, nhưng không may, gót giày cao gót đã vấp vào cạnh thảm, tạo ra một tiếng động nhỏ nhưng chói tai trong không gian yên tĩnh.
"Ai đó?"
Giọng nói của Lăng Phong vang lên, nhanh như cắt. Mai Anh chưa kịp quay đầu, cánh tay cô đã bị một lực mạnh mẽ siết chặt. Cô bị kéo ngược lại, đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc và lạnh buốt của anh. Mùi hương nước hoa nam tính, mạnh mẽ và xa xỉ lập tức bao trùm lấy cô.
"Cô là ai? Cô đã nghe thấy những gì?" Lăng Phong cúi thấp người, ánh mắt sắc như dao găm xuyên thẳng vào tâm can cô. Khoảng cách gần đến mức Mai Anh có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào tai.
"Tôi... tôi không nghe gì cả," Mai Anh lắp bắp, đôi mắt mở to vì hoảng sợ. "Tôi chỉ... đi ngang qua."
Lăng Phong không buông tha. Đôi tay anh siết chặt hơn, như thể muốn nghiền nát xương cốt cô. Anh nhếch mép, một nụ cười đầy sự chế giễu và miệt thị. "Đi ngang qua? Cô gái, ở đây không có thứ gì gọi là đi ngang qua cả. Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Tập đoàn L&P. Cô tự đi vào cạm bẫy của chính mình."
Anh buông cô ra, rồi ra lệnh cho vệ sĩ đưa cô đến một căn phòng riêng biệt. Căn phòng đó còn xa hoa hơn cả sảnh tiệc, với tầm nhìn bao quát toàn bộ thành phố đang lung linh ánh đèn. Lăng Phong ngồi xuống ghế sofa bọc da Ý, vắt chéo chân, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như đang thẩm định một món hàng.
"Tên?"
"Mai Anh." Cô trả lời, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.
"Mai Anh." Anh lặp lại, giọng nói như đang cân đo giá trị cái tên đó. "Vụ nợ của cha cô là bảy tỷ, đúng không? Gấp đôi số tiền cô có thể kiếm được trong mười năm tới. Mẹ cô cần phẫu thuật khẩn cấp. Tôi nói đúng chứ?"
Lời nói của anh như một tia sét đánh vào tai Mai Anh. Anh biết tất cả. Cô cảm thấy xấu hổ và bất lực cùng lúc. Cô biết mình đã bị điều tra.
"Anh... anh muốn gì?" Mai Anh nuốt nước bọt, giọng nói khản đặc.
Lăng Phong đưa tay ra, ra hiệu cho thư ký đặt một tập hồ sơ dày cộp lên bàn kính. "Tôi cần một người vợ."
Mai Anh ngơ ngác nhìn tập hồ sơ, rồi nhìn anh với vẻ nghi ngờ. "Vợ? Ý anh là gì?"
"Hôn nhân giả," Lăng Phong trả lời thẳng thừng, không hề vòng vo. "Hợp đồng 90 ngày. Cô sẽ là Lăng phu nhân của tôi, sống trong dinh thự của tôi, và xuất hiện cùng tôi trong mọi sự kiện công khai. Tôi cần sự ổn định cho thương vụ sáp nhập sắp tới và bị ép buộc phải có một người vợ."
Anh dừng lại, liếc nhìn cô một lần nữa, ánh mắt dừng lại ở đường cong của cô, khiến Mai Anh cảm thấy nóng ran. "Đổi lại, tôi sẽ thanh toán toàn bộ khoản nợ bảy tỷ, cộng thêm một khoản phí sinh hoạt hàng tháng đủ để cô không phải lo lắng gì trong suốt đời. Tổng cộng, khoảng mười lăm tỷ, được chuyển khoản ngay sau khi cô ký."
Đầu Mai Anh quay cuồng. Mười lăm tỷ. Một con số có thể cứu sống mẹ cô và giải thoát cô khỏi cơn ác mộng. Nhưng cô biết, không có bữa trưa nào miễn phí trong thế giới của Tổng Tài.
"Điều kiện là gì?" Giọng cô run rẩy.
Lăng Phong đẩy tập hồ sơ về phía cô. "Đọc kỹ. Điều khoản một: Cô phải tuân thủ mọi mệnh lệnh của tôi, tuyệt đối không được chất vấn hay phản kháng. Điều khoản hai: Không được phép yêu tôi, và không được có bất kỳ liên hệ tình cảm nào với bất kỳ người đàn ông nào khác trong 90 ngày. Điều khoản ba..."
Anh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt lạnh lùng trở nên tối tăm và nguy hiểm hơn. "... Điều khoản ba, cô phải đáp ứng mọi nhu cầu của tôi, đặc biệt là khi chúng ta ở trên giường. Đó là một phần của hợp đồng, Mai Anh. Cô sẽ là vợ tôi trên danh nghĩa, và cả trên thực tế. Một cuộc hôn nhân, hay một giao kèo tình dục cao cấp, tùy cô định nghĩa."
Mai Anh cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Cô biết mình đang bán rẻ thân xác và linh hồn, nhưng mẹ cô đang chờ đợi. Cô mở tập hồ sơ, lật đến trang có in đậm Điều khoản 3. Những từ ngữ lạnh lẽo, thẳng thừng về sự thân mật và nghĩa vụ được liệt kê rõ ràng, không chút lãng mạn, chỉ toàn sự kiểm soát và chiếm hữu. Gương mặt cô nóng bừng vì xấu hổ và tủi nhục.
Cô ngước nhìn anh, nước mắt đã rưng rưng. "Anh... anh chỉ xem tôi như một công cụ?"
"Đúng vậy." Lăng Phong trả lời không chút do dự, giọng nói dứt khoát như một bản án. "Cô là một công cụ giúp tôi vượt qua 90 ngày đầy rắc rối này. Cô không có giá trị gì hơn thế. Đổi lại, tôi cứu gia đình cô. Đây là một giao dịch công bằng, sòng phẳng."
Cô nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của anh, tìm kiếm một chút nhân tính, một chút thiện chí. Nhưng cô chỉ thấy sự băng giá, sự cô độc và sự quyết đoán đáng sợ. Cô biết người đàn ông này không biết yêu, hoặc đã quên mất cách yêu. Anh đang xây một bức tường băng quanh mình, và cô sẽ là một viên gạch trong bức tường đó.
Mai Anh hít một hơi thật sâu, nuốt xuống tất cả sự đau đớn và lòng tự trọng cuối cùng. Nước mắt rơi xuống bản hợp đồng, làm nhòe đi một vài chữ. Cô với lấy cây bút, bàn tay run rẩy viết tên mình vào chỗ ký tên. Chữ ký của cô, dù nhỏ bé, nhưng lại là bản án thay đổi toàn bộ cuộc đời cô.
"Được. Tôi ký."
Lăng Phong nhìn chữ ký của cô, khóe môi khẽ cong lên một cách lạnh lùng, không phải là nụ cười chiến thắng, mà là sự hài lòng của một kẻ săn mồi. Anh cầm bản hợp đồng lên, cất vào két sắt ngay lập tức, như thể sợ cô đổi ý.
"Tốt." Anh đứng dậy, tiến lại gần, cúi đầu xuống. "Chào mừng đến với địa ngục, Mai Anh. Kể từ giây phút này, cô là của tôi. Tuyệt đối của tôi."
Anh không hôn cô. Anh chỉ dùng ngón tay lạnh buốt của mình nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Chỉ còn hai mươi phút nữa là đến nửa đêm," anh thì thầm, giọng nói trầm thấp, đầy gợi cảm và nguy hiểm. "Điều khoản 3 có hiệu lực ngay lập tức. Đêm đầu tiên của cô với chồng hợp đồng, chúng ta sẽ không lãng phí thời gian."
Sự lạnh lùng trong ánh mắt anh đối lập hoàn toàn với ngọn lửa hoang dại mà anh đang cố gắng đốt lên trong cô. Mai Anh nhắm mắt lại, chấp nhận số phận. Cô đã bán mình cho quỷ dữ.