hợp đồng mù quáng của tổng tài

Chương 2: Đêm Lạnh Dưới Hợp Đồng Băng Giá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hơi thở lạnh lẽo của Lăng Phong phả vào tai khiến Mai Anh rùng mình, nhưng cô không còn sức để phản kháng. Cô đã ký. Giây phút cô đặt bút xuống, cô đã chấp nhận bán mọi thứ, bao gồm cả quyền được lựa chọn và sự tự trọng của một người phụ nữ. Ánh mắt hổ phách của anh giờ đây không còn sự lạnh lùng của một nhà đàm phán, mà là ngọn lửa cuồng nhiệt và chiếm đoạt của một kẻ săn mồi đã tìm thấy con mồi.

Anh không cần lời mời. Lực tay anh kéo mạnh cô vào lòng, đưa cô rời khỏi căn phòng VIP lạnh lẽo đó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột. Cô bị đẩy vào chiếc xe hơi sang trọng, nội thất da bọc kín mít và tối màu, ngăn cách họ hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Cô cảm thấy anh như một bức tường lửa, vừa nguy hiểm vừa khiến cô phải sợ hãi. Lăng Phong không nói một lời nào, chỉ nhìn thẳng vào cô với ánh mắt không che giấu dục vọng. Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn bất kỳ lời nói đe dọa nào. Anh nghiêng người, không đợi cô đồng ý, đôi môi lạnh lẽo và mạnh mẽ của anh đã chiếm lấy cô. Đó là một nụ hôn của sự chiếm hữu, của quyền lực, không hề có chút dịu dàng hay lãng mạn. Nó giống như một dấu ấn đóng lên món hàng đã được mua đứt.

Mai Anh vùng vẫy trong vô vọng. Cô cắn chặt môi, cố gắng giữ lại chút hơi thở cuối cùng của sự kháng cự, nhưng lực tay anh mạnh mẽ đến mức cô không thể chống cự nổi. Mùi hương nam tính mạnh mẽ của anh xâm chiếm toàn bộ giác quan cô. Chiếc váy ren mỏng manh của cô nhanh chóng bị xé rách, âm thanh của lớp vải vỡ vụn trong bóng tối là lời tuyên bố đanh thép nhất cho số phận mới của cô. Cô cảm thấy mọi rào cản, mọi giới hạn đều bị anh gỡ bỏ một cách tàn bạo và nhanh chóng. Cô là của anh, thuộc về anh, ngay trong đêm đầu tiên của hợp đồng 90 ngày định mệnh. Đêm đó, cô không phải là Mai Anh của ngày xưa, cô chỉ là "Điều khoản 3," một vật phẩm trong tay Tổng Tài.

Khi chiếc xe dừng lại, cô không còn biết mình đang ở đâu. Cô chỉ thấy mình bị Lăng Phong bế bổng, đi qua một hành lang lát đá cẩm thạch trắng sáng loáng, bước vào một căn penthouse rộng lớn, nơi có tầm nhìn ngoạn mục ra toàn cảnh thành phố, giờ đã bị phủ bởi một màu đen u tối và cô đơn. Căn phòng ngủ xa hoa như một cung điện, nhưng lại lạnh lẽo như một nhà băng. Chiếc giường King size trắng muốt như một cái bẫy đang chờ đợi.

Anh đặt cô xuống giường, đôi mắt anh rực cháy dưới ánh đèn mờ ảo. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng hành động lại đầy sự gấp gáp và mãnh liệt, như muốn nuốt chửng cô. Anh lột bỏ chiếc áo vest phẳng phiu của mình, để lộ cơ thể săn chắc và hoàn hảo. Từng cử động của anh đều thể hiện sự quyết đoán và quyền lực tối thượng. Anh không cần phải hỏi. Anh không cần sự đồng ý. Anh chỉ đơn giản là thực hiện quyền lợi của mình theo hợp đồng. Mai Anh cắn chặt gối, cố gắng nuốt lại những tiếng nức nở và tuyệt vọng. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng đó là một cơn ác mộng, một cái giá cần phải trả để cứu lấy mẹ cô. Nhưng sự thật quá rõ ràng, quá dữ dội, khiến cô không thể trốn thoát. Cô cảm thấy mình tan chảy trong vòng tay anh, trong sức mạnh áp đảo của anh, vừa đau đớn vừa cảm nhận được sự chiếm hữu không thể lý giải. Sự thân mật đó kết thúc bằng sự lạnh lùng tột độ. Lăng Phong lăn sang bên cạnh, không một lời nói, không một cái chạm tay an ủi. Anh như vừa hoàn thành một nhiệm vụ, và cô chỉ là công cụ để anh giải tỏa.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len lỏi qua tấm rèm lụa đắt tiền, Mai Anh tỉnh dậy. Căn phòng trống rỗng. Lăng Phong đã đi. Chỉ còn lại mình cô trong sự xa hoa trống trải và cảm giác đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn. Cô nhìn vào tấm gương lớn đối diện. Đó là một người phụ nữ hoàn toàn khác. Đôi mắt thâm quầng, tóc rối bời, trên cổ và vai còn vương lại những dấu vết mạnh mẽ của đêm qua – bằng chứng không thể chối cãi của "Điều khoản 3."

Cô bước xuống giường, chân trần chạm vào sàn gỗ lạnh buốt, cảm giác như vừa bước vào một thế giới xa lạ. Cô mặc lại chiếc áo sơ mi của Lăng Phong vứt trên sàn, nó quá rộng và dài, nhưng lại là thứ duy nhất giúp cô che đậy sự trần trụi và tổn thương. Cô đi ra ngoài, căn nhà quá rộng lớn khiến cô cảm thấy lạc lõng.

Một người đàn ông trung niên, mặc bộ vest đen lịch lãm và trang nghiêm, xuất hiện. Đó là Quản gia Tần, người phụ trách mọi việc trong dinh thự. Ông cúi chào Mai Anh một cách cung kính, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt và đầy dò xét, như đã biết rõ thân phận "vợ hợp đồng" của cô.

"Thưa Lăng phu nhân. Tổng Tài Lăng Phong đã dặn dò tôi chuẩn bị phòng thay đồ riêng cho cô. Từ nay, cô sẽ sống ở đây. Mọi nhu cầu của cô sẽ được đáp ứng đầy đủ. Tuy nhiên, xin lưu ý các quy tắc của dinh thự. Phu nhân có thể đi lại tự do trong các khu vực chung, nhưng không được phép bước vào khu vực văn phòng cá nhân và phòng làm việc của Tổng Tài."

Mai Anh gật đầu. Cô biết, "tự do" ở đây chỉ là một từ ngữ hoa mỹ. Cô vẫn là một tù nhân bị trói buộc bởi hợp đồng và tiền bạc.

"Tôi cần một chiếc điện thoại mới và quần áo cơ bản," cô nói, giọng khàn đặc.

Quản gia Tần mỉm cười lịch sự, nhưng nụ cười không chạm đến mắt ông. "Mọi thứ đã được chuẩn bị. Thẻ tín dụng đã được kích hoạt, cô có thể dùng nó để mua sắm bất cứ thứ gì cô muốn, miễn là trong giới hạn cho phép của Tổng Tài. Cô là Lăng phu nhân, cô phải hành xử và ăn mặc theo đúng thân phận. Nếu để Tổng Tài mất mặt, cô sẽ vi phạm hợp đồng."

Mai Anh cảm thấy bị sỉ nhục. Mọi thứ đều được kiểm soát.

"Và một điều nữa, thưa phu nhân," Quản gia Tần tiếp tục, "Tổng Tài hiện đang ở công ty. Anh ấy sẽ về vào bữa tối. Trong khoảng thời gian này, xin cô hãy học thuộc lòng các quy tắc ứng xử cơ bản và cách chào hỏi với các đối tác của Tổng Tài. Hợp đồng của cô chỉ có giá trị 90 ngày. Xin hãy hoàn thành tốt vai diễn của mình."

Lời nhắc nhở lạnh lùng này như một cái tát vào mặt Mai Anh. Cô là một diễn viên, và chỉ là một diễn viên. Cô lẳng lặng đi vào phòng thay đồ xa hoa mà Quản gia Tần chỉ dẫn. Bên trong, một loạt váy áo hàng hiệu mới tinh được sắp xếp ngay ngắn. Chúng đẹp, lộng lẫy, nhưng cô biết, chúng chỉ là trang phục sân khấu cho vai diễn Lăng phu nhân. Cô nhìn thấy chiếc điện thoại mới tinh đặt trên bàn trang điểm, cùng một phong bì dày.

Mở phong bì ra, bên trong là một chiếc thẻ đen và một mảnh giấy ghi tay, nét chữ sắc bén và lạnh lùng, không hề có tình cảm: "Đừng quên vai trò của cô, Mai Anh. Nếu cô vi phạm bất kỳ điều khoản nào, ngoài việc mất tiền, cô sẽ phải trả giá bằng thứ cô quan tâm nhất."

Không phải là một lời đe dọa, mà là một lời cảnh cáo. Cô hiểu rằng anh đang ám chỉ đến mẹ cô. Cô siết chặt mảnh giấy trong tay, cảm thấy cơn giận dữ và sự bất lực dâng trào. Cô tự hứa với lòng mình. Cô sẽ diễn vai này thật hoàn hảo, cô sẽ lấy được số tiền đó, cứu lấy mẹ cô, và sau 90 ngày, cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời Tổng Tài lạnh lẽo này mãi mãi. Cô sẽ không bao giờ để người đàn ông này nhìn thấy cô gục ngã hay đánh mất trái tim mình.

Mai Anh bước vào phòng tắm, bật vòi sen, cố gắng gột rửa đi mọi dấu vết của đêm qua. Nước ấm chảy xuống cơ thể cô, nhưng không thể xóa đi sự lạnh giá và tổn thương đã in sâu vào tâm hồn. Cô nhìn mình trong gương, cô gái yếu đuối ngày hôm qua đã chết. Giờ đây, đứng trước gương là Lăng phu nhân, một người phụ nữ phải học cách trở nên mạnh mẽ và tàn nhẫn để tồn tại trong thế giới của Lăng Phong.

Chiều hôm đó, cô bắt đầu làm quen với dinh thự và đọc qua danh sách những quy tắc khắt khe. Mỗi căn phòng đều lớn đến mức cô có thể bị lạc. Cô phát hiện ra một phòng trưng bày nhỏ, nơi treo những bức ảnh về quá khứ của Lăng Phong: một bức ảnh gia đình hạnh phúc, một cô gái với nụ cười rạng rỡ đứng bên cạnh anh. Cô gái đó không phải là cô. Mai Anh dừng lại, nhìn vào vết nứt mờ trên góc bức ảnh, cảm thấy có một câu chuyện đau lòng và sự phản bội đã khiến Lăng Phong trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn như ngày hôm nay. Cô biết, cô không được phép hỏi.

Buổi tối, cô chuẩn bị bữa tối đầu tiên với tư cách là Lăng phu nhân. Bàn ăn dài đến mức cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người như một đại dương. Lăng Phong xuất hiện muộn, anh bước vào phòng ăn với vẻ mệt mỏi và lạnh lùng. Anh không nhìn cô, chỉ nói một câu cộc lốc: "Ăn đi."

Bữa tối diễn ra trong sự im lặng đáng sợ. Cô cố gắng giữ tư thế trang nghiêm, đúng như những gì Quản gia Tần đã dạy. Đến khi bữa ăn kết thúc, Lăng Phong đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Tổng Tài," Mai Anh gọi, giọng cô đầy sự kiên quyết không ngờ. "Tôi muốn biết về công việc của tôi. Để diễn vai Lăng phu nhân, tôi cần biết thêm về anh."

Lăng Phong quay lại, ánh mắt anh chứa đựng sự ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển thành chế giễu. "Cô nghĩ mình đang làm gì? Cô chỉ cần ở đó, mỉm cười và đáp ứng tôi khi tôi cần. Đó là toàn bộ công việc của cô."

"Không," Mai Anh đáp trả. "Tôi đã ký hợp đồng. Nhưng tôi không phải là một con búp bê. Tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của anh với chú Quang. Tôi biết anh đang gặp rắc rối. Để vai diễn này chân thực và giúp anh đạt được mục đích, tôi cần hiểu đối thủ của anh, tôi cần biết tôi nên phản ứng thế nào trước công chúng. Nếu anh không tin tôi, thì việc ký hợp đồng này là một sai lầm."

Cô đã chơi một ván bài liều lĩnh, cô dùng sự cứng rắn và logic để đối phó với sự chiếm hữu của anh. Lăng Phong nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sắc như đại bàng, như muốn xuyên thủng cô.

"Cô đang thách thức tôi?" anh hỏi, giọng nói nguy hiểm.

"Không, tôi đang thực hiện Điều khoản 1: Tuân thủ mệnh lệnh," Mai Anh đáp, giữ vững ánh mắt. "Mệnh lệnh của anh là kết hôn giả thành công. Để làm được điều đó, tôi cần thông tin. Hãy cho tôi biết về kẻ thù của anh."

Sự quyết đoán này khiến Lăng Phong bất ngờ. Anh tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào người anh. Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô.

"Cô gái thông minh. Nhưng sự thông minh đó sẽ khiến cô gặp nguy hiểm." Anh thì thầm, bàn tay bắt đầu vuốt ve. "Được. Cô muốn thông tin? Tôi sẽ cho cô thông tin. Nhưng trước tiên, cô phải hoàn thành một nhiệm vụ khác của Điều khoản 3."

Anh bế cô lên, mang cô trở lại căn phòng ngủ lạnh lẽo, nơi cô biết, sự thân mật là thứ duy nhất ràng buộc và kiểm soát cô. Mối quan hệ của họ, cứ như vậy, được xây dựng trên sự lợi dụng, sự căm phẫn và những đêm dài đầy cuồng nhiệt không tên. Mai Anh nhắm mắt lại. Cô đang bước vào một cuộc chiến. Cô phải giữ trái tim mình thật chặt, trước khi nó bị người đàn ông lạnh lùng và nguy hiểm này cướp đi. Sự phản kháng và sự chấp nhận bắt đầu hòa quyện vào nhau, tạo nên một sự ràng buộc độc hại mà cô không thể dứt ra được.

Sự lạnh lùng của anh, sự chiếm hữu của anh, sự tuyệt vọng của cô. Tất cả đều chìm trong bóng tối của đêm thứ hai dưới "Hợp Đồng Mù Quáng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×