hợp đồng mù quáng của tổng tài

Chương 5: Quyền Lực Của Trí Tuệ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc vòng tay điện tử trên cổ tay Mai Anh lấp lánh như một món trang sức đắt tiền, nhưng lại nặng trĩu như một lời nguyền. Nó là biểu tượng cho sự chiếm hữu tuyệt đối của Lăng Phong, một lời nhắc nhở rằng mọi bước đi của cô đều được theo dõi. Mai Anh không tháo nó ra. Cô đeo nó, chấp nhận sự kiểm soát đó như một phần của cuộc chơi. Cô biết, để giành lại tự do, cô phải chiến đấu bằng vũ khí duy nhất cô có: trí thông minh.

Những ngày tiếp theo, Mai Anh sống trong dinh thự như một bóng ma thông minh. Cô tuân thủ nghiêm ngặt mọi quy tắc, trả lời Quản gia Tần bằng sự lịch thiệp lạnh nhạt, và không bao giờ vượt qua ranh giới địa lý mà chiếc vòng tay cho phép. Nhưng trong thời gian đó, cô nghiền ngẫm những tập tài liệu về Dự án Century mà Lăng Phong đã đưa. Cô không chỉ đọc, mà còn phân tích, lập biểu đồ rủi ro, và tìm kiếm những điểm yếu trong kế hoạch mà đối thủ có thể khai thác.

Lăng Phong vẫn giữ thái độ xa cách. Anh chỉ nói chuyện với cô khi có mặt người ngoài, hoặc khi thực hiện Điều khoản 3. Nhưng Mai Anh nhận thấy, ánh mắt anh dành cho cô đã thay đổi một chút. Sự lạnh lùng vẫn còn đó, nhưng đôi khi, khi cô trả lời một câu hỏi xã giao bằng sự sắc sảo bất ngờ, anh khẽ nhếch mép, một nụ cười thoáng qua đầy kiêu ngạo, như thể anh tự hào về một món đồ chơi thông minh của mình.

Hai tuần sau, Lăng Phong đưa Mai Anh đến tham dự một buổi họp mặt kinh doanh riêng tư, không công khai như dạ tiệc, nhưng lại quan trọng hơn nhiều. Đây là nơi Lăng Phong sẽ gặp gỡ và thuyết phục một nhóm nhà đầu tư chiến lược cuối cùng cho Thương vụ Century.

Không gian sang trọng, chỉ có khoảng mười người ngồi quanh chiếc bàn dài bằng gỗ mun. Mai Anh ngồi bên cạnh Lăng Phong, im lặng, quan sát. Đối diện họ, Vũ Hoàng, Tổng Giám đốc Tập đoàn V&H, đang ngồi đó với một nụ cười giả tạo. Sự xuất hiện của Vũ Hoàng là một bất ngờ khó chịu, Mai Anh hiểu ngay đây là cái bẫy.

Buổi họp diễn ra căng thẳng. Lăng Phong trình bày kế hoạch một cách hoàn hảo, nhưng Vũ Hoàng liên tục xen vào, gieo rắc sự nghi ngờ.

"Thưa Tổng Tài Lăng, kế hoạch của anh rất táo bạo," Vũ Hoàng nói, giọng điệu đầy vẻ tôn trọng giả dối. "Nhưng tôi nghe nói, nguồn vốn phát hành trái phiếu ưu đãi để đảm bảo dòng tiền 50% giai đoạn 3 của dự án Century đang bị các ngân hàng lớn từ chối do vấn đề thanh khoản quá khắt khe. Nếu điều đó là sự thật, thì dự án này không chỉ rủi ro mà còn có thể phá vỡ chuỗi cung ứng của L&P. Anh sẽ giải quyết khoản thiếu hụt 2500 tỷ đó bằng cách nào?"

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Đây là một đòn chí mạng, đánh thẳng vào điểm yếu tài chính. Các nhà đầu tư bắt đầu xì xào. Lăng Phong bình thản, nhưng Mai Anh cảm nhận được cơ thể anh đã hơi căng lại.

Đúng lúc Lăng Phong chuẩn bị lên tiếng phản bác, Mai Anh ngước mắt lên. Cô nhớ lại một chi tiết quan trọng trong báo cáo tài chính mà cô đã đọc kỹ lưỡng. Cô phải đánh cược.

"Thưa ngài Vũ Hoàng, có lẽ thông tin của anh đã hơi lỗi thời," Mai Anh lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng đầy tự tin, khiến mọi người đều ngạc nhiên. Cô quay sang nhìn Lăng Phong bằng ánh mắt trấn an, rồi nhìn thẳng vào Vũ Hoàng.

"Chúng ta đang nói về khoản 2500 tỷ bị thiếu hụt. Nhưng Tổng Tài Lăng Phong không hề có ý định phát hành trái phiếu ưu đãi. Thay vào đó, vào 72 giờ trước, L&P đã kích hoạt Quyền Mua Lại Đặc Biệt từ quỹ đầu tư mạo hiểm King Alpha, một quỹ chuyên về tái cấu trúc vốn. Việc này không chỉ đảm bảo nguồn tiền mặt mà còn cho phép L&P giữ lại cổ phần ưu đãi. Thậm chí, theo điều khoản Call Option mới, nếu King Alpha không thể huy động đủ vốn, L&P có quyền mua lại tài sản thế chấp gấp đôi, tức là giảm thiểu rủi ro xuống mức âm."

Cô ngừng lại, mỉm cười sắc bén.

"Nói cách khác, 2500 tỷ không phải là thiếu hụt, mà là một đòn bẩy rủi ro đã được hóa giải thành lợi nhuận tiềm năng chỉ trong 72 giờ qua. Xin lỗi ngài Vũ Hoàng, có lẽ thông tin cập nhật của V&H chưa kịp thời."

Cả căn phòng hoàn toàn im lặng. Lời giải thích của Mai Anh không chỉ chính xác về mặt số liệu mà còn cực kỳ chuyên nghiệp về thuật ngữ tài chính. Các nhà đầu tư nhìn nhau, rồi nhìn Lăng Phong với ánh mắt thán phục. Kế hoạch này quá mới, quá thông minh, đến mức ngay cả Vũ Hoàng cũng không thể ngờ.

Vũ Hoàng hoàn toàn bị bất ngờ, mặt anh ta tái mét vì bị mất mặt. Anh ta không ngờ người phụ nữ tưởng chừng là bình hoa di động lại có thể nắm rõ chi tiết kinh doanh bí mật đến vậy.

"Phu nhân... cô ấy..." một nhà đầu tư lắp bắp.

Lăng Phong không nói gì, nhưng anh siết nhẹ bàn tay Mai Anh đang đặt trên đùi anh. Đó là lần đầu tiên anh chạm vào cô không phải theo Điều khoản 3, mà là một cử chỉ ngầm của sự công nhận. Anh nhìn cô, ánh mắt không còn sự lạnh lùng tuyệt đối, mà là sự pha trộn giữa ngạc nhiên, kiêu hãnh và một chút... lửa giận bị nén lại. Cô đã hành động mà không được phép, nhưng lại mang về chiến thắng.

Anh đứng dậy, không cần phải nói thêm một lời nào. "Các vị thấy đấy, Lăng phu nhân không chỉ là người phụ nữ của tôi, cô ấy còn là cánh tay phải của tôi trong những phân tích tài chính quan trọng nhất. V&H đã mất cơ hội. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của các vị."

Lăng Phong kéo Mai Anh ra khỏi phòng trong ánh mắt hâm mộ của các nhà đầu tư và sự căm phẫn của Vũ Hoàng.

Trong xe, không khí căng thẳng hơn cả những đêm thân mật.

"Cô vừa làm gì, Mai Anh?" Lăng Phong hỏi, giọng nói nguy hiểm đến rợn người.

"Tôi đã cứu Thương vụ Century của anh," Mai Anh đáp thẳng thắn, không hề sợ hãi. "Ngài Vũ Hoàng đã gài bẫy. Nếu anh không trả lời được câu hỏi đó ngay lập tức, các nhà đầu tư sẽ rút lui. Tôi chỉ cung cấp thông tin mà anh đã cho tôi trong báo cáo."

Lăng Phong nghiêng người về phía cô, khuôn mặt anh chỉ cách cô vài phân. Mắt anh rực lên sự cuồng nộ và ngưỡng mộ khó tả.

"Tôi đã nói, đừng đi quá giới hạn! Cô đã vi phạm Điều khoản 1! Cô không có quyền nói trước mặt tôi!"

"Điều khoản 1 là Tuân thủ mọi mệnh lệnh. Mệnh lệnh của anh là kết hôn giả thành công," Mai Anh giữ vững lập trường. "Nếu tôi không nói, anh đã thất bại. Anh không cho phép tôi nói, nhưng anh đã thất bại. Tôi đã chọn cách để chiến thắng. Tôi không làm trái mục đích của anh."

Lăng Phong nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang phân tích từng từ cô nói. Sự tức giận của anh dần lắng xuống, thay vào đó là sự hứng thú nguy hiểm. Anh biết cô đang nói đúng. Cô đã nghĩ xa hơn anh dự đoán.

"Được rồi, cô gái thông minh," Lăng Phong thì thầm, giọng nói trở nên khàn đặc, đầy sự chiếm hữu mới mẻ. "Cô đã chứng minh được giá trị của mình không chỉ trên giường. Cô là một tài sản đáng giá, Mai Anh. Một viên kim cương sắc bén."

Anh siết chặt tay cô, nhưng lần này không phải là sự trừng phạt. Anh cúi xuống, hôn cô mãnh liệt, không phải nụ hôn chiếm đoạt lạnh lùng, mà là nụ hôn pha trộn giữa sự công nhận, giận dữ và dục vọng bị kích thích bởi trí tuệ của cô.

Khi về đến dinh thự, Lăng Phong không đợi đến đêm. Anh gần như xé rách bộ đồ dạ hội của cô ngay ở phòng khách. Sự thân mật lần này không còn là nghĩa vụ hay sự trừng phạt. Nó là sự công nhận quyền lực của anh, đi kèm với sự ngưỡng mộ mới dành cho sự thông minh của cô.

Sau khi mọi thứ lắng xuống, Lăng Phong lần đầu tiên mở lời. Anh không nói về công việc, mà nói về mẹ cô.

"Tôi đã xem xét hồ sơ ca phẫu thuật của mẹ cô," anh nói, giọng nói nhẹ hơn một chút, nằm bên cạnh cô. "Họ cần một thiết bị đặc biệt. Tôi đã đích thân liên hệ để mua nó."

"Anh... tại sao?" Mai Anh ngạc nhiên nhìn anh.

"Cô là Lăng phu nhân. Cô phải giữ được sự bình tĩnh và tập trung để phục vụ tôi. Cô lo lắng cho mẹ cô sẽ ảnh hưởng đến công việc. Tôi không muốn điều đó xảy ra."

Lý do của anh vẫn lạnh lùng và vị kỷ, nhưng hành động này lại là một sự quan tâm bất ngờ. Mai Anh cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm len lỏi trong trái tim vốn đã chai sạn: sự biết ơn.

"Cảm ơn anh, Tổng Tài," cô thì thầm.

Lăng Phong quay sang, ánh mắt hổ phách nhìn cô trong bóng tối. "Đừng quên, Mai Anh. Cô là của tôi. Cô được phép thông minh. Nhưng đừng bao giờ nghĩ đến việc rời xa vòng tay kiểm soát của tôi."

Anh ôm cô chặt hơn, như thể muốn nghiền cô vào lồng ngực mình. Lần đầu tiên, Mai Anh cảm thấy an toàn trong vòng tay anh, nhưng cũng sợ hãi hơn. Cô đã chứng minh được giá trị của mình, nhưng cái giá của sự thông minh là sự chiếm hữu còn mạnh mẽ hơn.

Sáng hôm sau, khi Lăng Phong rời đi, Quản gia Tần lại đến. Trên tay ông không phải là tài liệu kinh doanh, mà là chìa khóa.

"Thưa phu nhân," ông nói, giọng điệu thay đổi, có thêm một chút tôn trọng thực sự. "Tổng Tài Lăng Phong đã cho phép cô được quyền đi lại tự do trong một khu vực nhất định của thành phố. Chiếc vòng tay vẫn hoạt động, nhưng giới hạn đã được nới rộng. Và, nếu cô muốn, cô có thể ghé thăm mẹ cô ngay sau bữa trưa. Tổng Tài đã dặn dò vệ sĩ đi theo cô để đảm bảo an toàn."

Mai Anh nhìn chìa khóa và chiếc vòng tay lấp lánh trên cổ tay. Cô đã thắng một trận chiến nhỏ. Cô đã đổi sự thông minh lấy chút tự do, và sự kiểm soát của Lăng Phong đã bắt đầu rạn nứt, nhường chỗ cho sự tôn trọng nguy hiểm. Cô biết, 90 ngày này sẽ còn nhiều thử thách hơn cô tưởng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×