Sự cho phép được tự do đi lại trong thành phố là một chiến thắng nhỏ, nhưng đầy ý nghĩa đối với Mai Anh. Chiếc vòng tay điện tử vẫn là một cái còng, nhưng ít nhất, cô đã có thể thở. Lăng Phong đã giữ lời, anh cho phép cô đến bệnh viện thăm mẹ mình ngay sau bữa trưa.
Mai Anh được đưa đến bệnh viện trên chiếc xe sang trọng quen thuộc, có hai vệ sĩ đi kèm. Cô bước xuống xe, cảm thấy sự đối lập rõ rệt giữa thế giới xa hoa mà cô đang sống và không gian quen thuộc, đầy mùi thuốc sát trùng này.
Phòng bệnh của mẹ cô đã được chuyển sang phòng VIP, mọi thiết bị đều hiện đại và mới mẻ. Cô nhìn thấy mẹ mình, khuôn mặt bà đã bớt xanh xao hơn, đang nằm ngủ yên bình. Mai Anh không cầm được nước mắt. Cô quỳ xuống cạnh giường, áp má vào tay mẹ. Giây phút này, cô không còn là Lăng phu nhân sắc sảo, tự tin mà cô đã tạo dựng. Cô trở lại là Mai Anh yếu đuối, người con gái bán đi mọi thứ chỉ để giành lấy mạng sống cho người thân.
"Mẹ, con đã về đây. Mọi thứ sẽ ổn thôi, mẹ nhé."
Đúng lúc đó, Bác sĩ Văn Bách bước vào phòng. Anh mặc áo blouse trắng, vẻ mặt nghiêm túc.
"Mai Anh," anh gọi khẽ, "cô đến rồi. Thật tốt quá."
Mai Anh lau nhanh nước mắt, đứng dậy. "Cảm ơn anh, Bách. Mẹ tôi thế nào rồi?"
"Ca phẫu thuật được lên lịch vào tuần sau. Tình trạng mẹ cô đã ổn định, đặc biệt là sau khi L&P gửi đến thiết bị hỗ trợ đặc biệt đó. Thiết bị này rất đắt đỏ và khó kiếm, nó sẽ tăng tỷ lệ thành công lên 20%. Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên. Tổng Tài Lăng Phong đã đích thân lo liệu mọi thứ."
"Anh ấy... chỉ muốn tôi tập trung vào công việc," Mai Anh giải thích, cố gắng che giấu sự phức tạp trong mối quan hệ của mình. Cô không thể giải thích về Điều khoản 3 hay bản hợp đồng mù quáng.
"Dù sao đi nữa, cô cũng nên cảm ơn anh ấy," Văn Bách nói chân thành. "Anh ấy là người lạnh lùng, nhưng là người đáng tin cậy. Nếu có bất cứ vấn đề gì về hồ sơ, tôi sẽ gọi cho cô."
Mai Anh gật đầu. Cô và Văn Bách trao đổi nhanh về các thủ tục giấy tờ, tất cả đều mang tính chất chuyên môn, không hề có sự thân mật nào ngoài sự lo lắng của một người con dành cho bệnh nhân. Cô cố ý giữ khoảng cách, nhớ lại cơn thịnh nộ đáng sợ của Lăng Phong lần trước.
Trong khi đó, ở Tập đoàn L&P, Lăng Phong đang cố gắng tập trung vào một cuộc họp video quan trọng. Nhưng tâm trí anh lại không ngừng nghĩ về Mai Anh. Chiếc vòng tay điện tử hoạt động hoàn hảo, báo cáo chi tiết vị trí của cô: "Bệnh viện Quốc tế. Trong phòng bệnh VIP. Cùng với Bác sĩ Văn Bách."
Lăng Phong cảm thấy một cơn khó chịu vô lý bùng lên trong lồng ngực. Đó không phải là sự tức giận vì vi phạm hợp đồng, bởi Mai Anh đã được cho phép đến đó. Nó là một sự giận dữ mơ hồ, khó nắm bắt. Anh đã mua cô, kiểm soát cô, sở hữu cô cả về thể xác và trí tuệ, nhưng cô lại đang chia sẻ sự lo lắng và những khoảnh khắc đời thường nhất với một người đàn ông khác.
Cô là tài sản của tôi. Mọi cảm xúc của cô đều phải thuộc về tôi. Lăng Phong nghĩ, cố gắng lý giải sự bực bội đó bằng sự chiếm hữu đơn thuần.
Anh kết thúc cuộc họp một cách cộc lốc, và đưa ra một quyết định đột ngột. Anh cần phải đến đó. Không phải để trừng phạt, mà là để khẳng định quyền sở hữu. Anh không thể để tài sản quý giá nhất của mình bị người khác "chạm" vào, dù chỉ là bằng lời nói.
Khi Lăng Phong bước vào phòng bệnh VIP, anh thấy Mai Anh đang ngồi trên ghế, đôi mắt cô đỏ hoe, nhìn mẹ mình ngủ. Cô gái thông minh, mạnh mẽ luôn đối đáp sắc sảo với anh giờ đây lại vô cùng yếu đuối và mong manh. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản làm cô càng thêm tiều tụy, khác xa với hình ảnh "Lăng phu nhân" lộng lẫy trong những bộ váy dạ hội.
Bác sĩ Văn Bách vừa rời khỏi phòng, chỉ còn lại Mai Anh và mẹ cô. Cô không nhận ra sự xuất hiện của anh.
Lăng Phong dừng lại ở cửa. Anh thấy Mai Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc của mẹ. Cô thì thầm một điều gì đó mà anh không nghe rõ, nhưng anh thấy rõ sự đau đớn và sự kiên cường trong từng cử chỉ của cô. Đó là một khoảnh khắc thuần khiết, không bị vấy bẩn bởi tiền bạc hay hợp đồng.
Sự bối rối lần đầu tiên len lỏi vào trái tim băng giá của Lăng Phong. Anh chưa bao giờ thấy cô trong trạng thái này. Cô là một con cờ, một món hàng, không phải là một con người với tình yêu và nỗi sợ hãi sâu sắc như thế. Lòng trắc ẩn, một cảm xúc mà anh đã cố gắng chôn vùi từ nhiều năm trước, bất ngờ trỗi dậy.
Anh ho khẽ một tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Mai Anh giật mình quay lại, khuôn mặt cô trắng bệch vì bất ngờ. "Tổng Tài?"
"Sao cô khóc?" Lăng Phong hỏi, giọng anh lạnh lùng như thường lệ, nhưng có một chút gì đó nghèn nghẹn.
Mai Anh vội vàng đứng dậy, quay lưng lại lau nước mắt. "Không có gì. Chỉ là tôi thấy mẹ tôi... tốt hơn."
"Tốt hơn?" Lăng Phong bước đến, đứng cạnh cô, nhìn xuống giường bệnh. Anh không nói thêm về mẹ cô, mà nói thẳng vào vấn đề của mình. "Tôi không thích cô khóc. Nước mắt của cô chỉ làm tôi cảm thấy phiền phức. Cô phải giữ tinh thần ổn định, vì lợi ích của tôi."
Mai Anh siết chặt tay. "Tôi hiểu. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh bằng cảm xúc của mình."
Lăng Phong nhìn cô. Anh muốn nói điều gì đó tàn nhẫn để khẳng định lại quyền lực, nhưng anh lại không thể. Thay vào đó, anh đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng tay điện tử trên cổ tay cô.
"Cô đã ở đây quá lâu, Mai Anh. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ thăm nom. Giờ là lúc trở về."
Anh không để cô từ chối. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi phòng bệnh. Trước khi rời đi, anh quay sang nói với Văn Bách, người vừa bước vào lại.
"Đảm bảo phẫu thuật diễn ra suôn sẻ. Mọi chi phí được thanh toán trực tiếp từ L&P. Tôi muốn thấy vợ tôi được giải phóng khỏi mọi sự lo lắng."
Anh nhấn mạnh từ "vợ tôi" và "giải phóng" như một lời tuyên bố quyền sở hữu và một sự ban ơn đầy quyền lực.
Trong xe, Mai Anh im lặng. Lăng Phong cũng im lặng, nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô.
"Cô đã nói chuyện gì với bác sĩ đó?" Anh hỏi, giọng nói thấp đến mức gần như là lời thì thầm.
"Chỉ về lịch phẫu thuật và thiết bị mới. Anh ấy nói thiết bị đó rất hiệu quả. Cảm ơn anh, Lăng Phong." Mai Anh gọi tên anh thay vì "Tổng Tài", sự mệt mỏi khiến cô lỡ lời.
Lăng Phong cứng người. Anh buông tay cô ra ngay lập tức, như thể vừa bị điện giật. "Đừng bao giờ gọi tôi bằng tên riêng khi không được phép. Cô đang vi phạm ranh giới cá nhân của tôi."
Mai Anh nhìn sự giận dữ bất ngờ trên khuôn mặt anh. Cô biết mình đã chạm vào vết thương lòng của anh. Anh chỉ cho phép cô gọi anh là "Tổng Tài," một chức danh, một sự ngăn cách, không phải là "Lăng Phong," một con người.
"Tôi xin lỗi, Tổng Tài," cô nói, giọng nói đầy sự hối lỗi.
Lăng Phong quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ thành phố đang vụt qua. "Sắp tới, cô sẽ phải tham gia một buổi tiệc từ thiện quan trọng, nơi Hạ Lam cũng sẽ có mặt. Cô phải dùng sự thông minh của mình để làm lu mờ cô ta, không chỉ bằng sắc đẹp. Cô phải chứng minh cô là người phụ nữ duy nhất có thể đứng cạnh tôi."
Anh ra lệnh, nhưng trong lời nói lại có sự thách thức, như đang tự thuyết phục chính mình. Anh đang dùng Mai Anh để đối phó với kẻ thù, nhưng đồng thời, anh cũng đang dùng cô để chứng minh điều gì đó với quá khứ của mình.
Về đến dinh thự, Lăng Phong không đợi đến đêm để thực thi Điều khoản 3. Anh kéo cô vào phòng tắm, sự chiếm hữu của anh lần này không còn là sự trừng phạt hay giận dữ, mà là một nhu cầu khẩn cấp để khẳng định lại ranh giới.
"Cô là của tôi. Chỉ của tôi. Thể xác và tinh thần," anh nói, giọng nói khàn khàn, ánh mắt khóa chặt lấy cô. "Cô được phép yêu mẹ cô. Nhưng cô không được phép chia sẻ bất cứ điều gì khác với bất kỳ người đàn ông nào khác."
Sự thân mật diễn ra trong sự căng thẳng và mâu thuẫn. Lăng Phong cố gắng tìm kiếm sự kiểm soát thông qua thể xác, nhưng trong sâu thẳm, anh cảm thấy bối rối. Ánh mắt cô nhìn mẹ, sự yếu đuối của cô, đã làm rung chuyển bức tường băng anh xây dựng. Anh bắt đầu nhận ra, Mai Anh không phải là một công cụ đơn giản. Cô là một con người, và cô có một sức mạnh vô hình mà anh không thể kiểm soát được bằng hợp đồng: Khả năng quan tâm và yêu thương.
Mai Anh nằm lại trên giường, nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh. Cô không khóc nữa. Cô đã thấy sự bối rối trong anh. Cô biết cô không thể chiếm được trái tim anh bằng tình yêu, nhưng cô có thể làm tan chảy sự băng giá trong anh bằng sự thông minh và lòng trắc ẩn của chính mình. Cô sẽ dùng sự yếu đuối của mình để trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô đưa tay chạm vào chiếc vòng tay điện tử, nó không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa. Nó là bằng chứng cho sự tồn tại của cô trong thế giới này, và là vũ khí để cô chiến đấu cho tự do và tình mẫu tử của mình.