hợp đồng mù quáng của tổng tài

Chương 4: Ranh Giới Bị Xâm Phạm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi dạ tiệc, cuộc sống của Mai Anh trong dinh thự Lăng gia trở nên vô vị và ngột ngạt hơn. Lăng Phong trở lại với lịch trình làm việc điên cuồng, và Mai Anh bị nhốt trong vai trò "Lăng phu nhân" mẫu mực. Cô dành thời gian đọc hết các tài liệu về dự án Century, cố gắng tìm hiểu sâu hơn về công việc của Lăng Phong. Cô phải thừa nhận, thế giới kinh doanh lạnh lùng và tàn nhẫn này rất hợp với khí chất của anh.

Anh thường trở về muộn, hoặc không về, để lại Mai Anh một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Những đêm anh ở lại, Điều khoản 3 luôn được thực thi một cách khắc nghiệt và vô cảm. Mặc dù cô đã cố gắng trở nên chai sạn, nhưng sự lạnh lùng sau mỗi lần thân mật của anh vẫn khiến cô đau lòng. Cô vẫn nhận thấy sự giằng xé bên trong Lăng Phong: một người đàn ông muốn sự gần gũi nhưng lại sợ hãi sự gắn kết.

Điều khiến Mai Anh lo lắng nhất không phải là Lăng Phong, mà là mẹ cô. Đã hơn một tuần cô không thể đến bệnh viện thăm mẹ. Cô chỉ có thể gọi điện cho bác sĩ và nhờ cô bạn thân nhất của mình, Ngọc Hân, chăm sóc. Lăng Phong đã cung cấp tiền, nhưng anh lại cấm cô ra khỏi dinh thự một mình.

"Phu nhân cần phải đảm bảo an toàn tuyệt đối. Tổng Tài đã sắp xếp vệ sĩ cho cô," Quản gia Tần giải thích với một nụ cười cứng nhắc.

"Nhưng tôi cần đến bệnh viện. Mẹ tôi sắp phẫu thuật," Mai Anh năn nỉ.

"Phu nhân chỉ được phép ra ngoài khi có Tổng Tài tháp tùng hoặc khi đi mua sắm dưới sự giám sát nghiêm ngặt. Xin hãy tuân thủ quy tắc."

Mai Anh nhận ra mình đã bị giam lỏng. Cô đã đổi tự do lấy mạng sống của mẹ.

Cuối cùng, cô phải nhờ đến Ngọc Hân. Hôm đó, Mai Anh nói với Quản gia Tần rằng cô cần đi mua một vài vật dụng cá nhân gấp, và cô sẽ đi đến trung tâm thương mại gần nhất. Quản gia Tần chấp thuận, và một chiếc xe sang trọng cùng hai vệ sĩ đi theo cô.

Tuy nhiên, thay vì đi vào trung tâm thương mại, Mai Anh đã bí mật nhắn tin cho Ngọc Hân hẹn gặp ở một quán cà phê nhỏ, khuất trong một con hẻm.

"Cô Ngọc Hân đã đợi cô ở đây. Phu nhân chỉ có 15 phút," một vệ sĩ thông báo, giọng nói không cho phép bất kỳ sự tranh luận nào.

Mai Anh bước vào quán cà phê. Ngọc Hân đã ngồi đó, vẻ mặt lo lắng.

"Mai Anh! Cậu sống như thế nào? Tớ gọi điện cho cậu không được. Tại sao cậu lại sống trong dinh thự đó? Rốt cuộc cậu đã làm gì với người đàn ông đó?" Ngọc Hân thì thầm, nắm chặt tay cô.

Mai Anh mỉm cười trấn an. "Tớ ổn. Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, Ngọc Hân. Khoản nợ đã được trả, và mẹ tớ đã được xếp lịch phẫu thuật. Tớ là... Lăng phu nhân."

"Lăng phu nhân?" Ngọc Hân nhíu mày. "Tớ nghe nói Lăng Phong là người lạnh lùng và tàn nhẫn nhất trong giới kinh doanh. Hắn ta không biết yêu. Hắn ta kết hôn với cậu vì mục đích gì?"

"Một bản hợp đồng. 90 ngày. Chỉ là một vai diễn," Mai Anh đáp, giọng nói cố tỏ ra kiên định. "Ngọc Hân, cậu giúp tớ chăm sóc mẹ. Đây là thẻ. Mọi chi phí chăm sóc đặc biệt đều đã được chi trả. Khi tớ hoàn thành hợp đồng, tớ sẽ trở lại."

"Nhưng... tớ không yên tâm. Hợp đồng đó có điều kiện gì? Hắn ta có hành hạ cậu không?" Ngọc Hân nhìn thấy vẻ mệt mỏi và nỗi buồn sâu thẳm trong mắt Mai Anh, và cô biết có điều gì đó không ổn.

Mai Anh lắc đầu. "Tớ ổn. Chỉ cần mẹ tớ an toàn là đủ. Tớ phải đi ngay. Lăng Phong không biết tớ gặp cậu."

Đúng lúc Mai Anh đứng dậy, một người đàn ông bước vào quán cà phê. Anh ta cao ráo, đeo kính, ăn mặc giản dị nhưng lịch lãm, trên tay cầm một tập hồ sơ bệnh án. Đó là bác sĩ Văn Bách, người trực tiếp phụ trách ca phẫu thuật của mẹ cô.

"Mai Anh!" Văn Bách gọi, hơi bất ngờ. "Tôi vừa nhận được thông báo mới về ca phẫu thuật của mẹ cô. Tôi đang tìm cô để bàn bạc."

"Bách," Mai Anh giật mình, vội vàng tiến lại. "Có chuyện gì vậy? Ca phẫu thuật có vấn đề sao?"

Văn Bách đưa tập hồ sơ cho cô, chỉ vào một vài dòng chữ. "Không, nó được đẩy nhanh hơn dự kiến, và có một chuyên gia hàng đầu từ nước ngoài được Tập đoàn L&P mời đích danh. Tôi nghĩ cô nên xem qua."

Mai Anh chăm chú nhìn vào hồ sơ, không để ý đến chiếc xe hơi đen bóng vừa đỗ lại ở đầu hẻm.

Tại đó, Lăng Phong, người vừa rời khỏi cuộc họp cổ đông quan trọng, đang đi ngang qua khu vực này theo một chuyến công tác đột xuất, bất ngờ nhìn thấy Mai Anh. Qua cửa kính trong suốt của quán cà phê, anh thấy "vợ hợp đồng" của mình đang đứng rất gần một người đàn ông khác.

Lăng Phong không nghe thấy cuộc nói chuyện, nhưng anh nhìn thấy cử chỉ của họ: Văn Bách cúi thấp người nói chuyện với Mai Anh, Mai Anh nhìn anh ta với ánh mắt lo lắng và thân thiết. Sự lo lắng trong mắt cô, sự thân thiết trong cử chỉ, tất cả đều là thứ anh chưa từng thấy cô dành cho mình.

Một cơn giận dữ bùng lên trong lòng Lăng Phong, mạnh mẽ và dữ dội hơn bất cứ lúc nào. Anh không ghen. Anh tự nhủ đó là sự tức giận vì hợp đồng bị vi phạm.

Điều khoản 2: Không được phép có bất kỳ liên hệ tình cảm nào với bất kỳ người đàn ông nào khác trong 90 ngày.

Đối với anh, sự lo lắng cô dành cho người đàn ông đó đã là sự vi phạm. Cô là vật sở hữu của anh, là gương mặt đại diện cho danh dự của anh. Việc cô lén lút gặp gỡ người đàn ông khác là một sự sỉ nhục, một thách thức đối với quyền lực tuyệt đối của anh.

"Lái xe! Quay về dinh thự ngay!" Lăng Phong ra lệnh cộc lốc, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Anh không cần đợi Mai Anh trở về. Anh về trước, ngồi trong phòng khách, một ly rượu vang đỏ đặt trên bàn, nhưng anh không hề uống. Anh chờ đợi, sự tức giận đang đốt cháy mọi lý trí của anh.

Mai Anh bước vào dinh thự, lòng nhẹ nhõm vì đã gặp được Ngọc Hân và bác sĩ, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt hổ phách của Lăng Phong đang nhìn thẳng vào cô, cô biết mọi thứ đã sụp đổ.

Lăng Phong đứng dậy. Anh bước đến gần cô, mỗi bước chân đều mang theo sự nguy hiểm chết người. Vệ sĩ và Quản gia Tần lùi lại, không ai dám xen vào.

"Cô đã đi đâu, Mai Anh?" Giọng anh trầm thấp, lạnh buốt, nhưng lại ẩn chứa ngọn lửa bùng cháy.

"Tôi đi mua sắm, Tổng Tài," Mai Anh nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

"Mua sắm?" Lăng Phong cười khẩy. "Cô mua sắm ở một cái hẻm bẩn thỉu, với một tên đàn ông đang chạm vào cô và nói chuyện thân mật sao? Cô nghĩ tôi mù? Hay cô nghĩ hợp đồng này là trò đùa?"

Mai Anh cứng họng. Cô biết cô đã bị theo dõi.

"Đó là bác sĩ của mẹ tôi. Anh ta chỉ nói chuyện về ca phẫu thuật," cô giải thích.

"Bác sĩ?" Lăng Phong nhếch mép. "Cho dù là thần thánh đi nữa, cô cũng không được phép gặp bất kỳ ai mà không có sự cho phép của tôi. Cô là Lăng phu nhân. Cô đã ký tên. Cô đã là của tôi. Nhưng cô đã phản bội sự tin tưởng đó. Cô đã vi phạm Điều khoản 2."

Anh túm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ đến mức cô cảm thấy xương cốt như muốn vỡ ra. "Cô đang đặt cược vào mạng sống của mẹ cô, Mai Anh. Cô có hiểu điều đó không?"

"Không phải phản bội! Tôi chỉ lo cho mẹ tôi!" Mai Anh gào lên, cố gắng giằng tay ra.

Lăng Phong không nói gì nữa. Anh bế bổng cô lên, mang cô lên cầu thang xoắn ốc bằng đá cẩm thạch. Sự chiếm hữu và giận dữ trong anh đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Cô cần nhớ vị trí của mình, Mai Anh. Và tôi sẽ giúp cô nhớ điều đó bằng cách riêng của tôi," anh thì thầm vào tai cô, giọng nói khàn đặc vì cơn thịnh nộ. "Mọi thứ cô có, mạng sống của mẹ cô, đều nằm trong tay tôi. Đừng bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa."

Trong căn phòng ngủ, anh ném cô lên giường. Đêm đó, cơn giận dữ và sự chiếm hữu của Lăng Phong bùng nổ. Sự thân mật không phải là sự giải tỏa nữa, mà là sự trừng phạt. Anh không dịu dàng, chỉ có sự mạnh mẽ và tàn bạo của một người đàn ông đang cố gắng khẳng định quyền lực và sự kiểm soát tuyệt đối của mình. Mai Anh cắn chặt môi, nước mắt chảy dài xuống gối. Cô biết, đêm nay, Lăng Phong không chỉ trừng phạt cô, mà còn trừng phạt chính bản thân mình vì cơn giận dữ vô lý đang bùng lên trong anh.

Anh làm mọi thứ để khiến cô nhớ rằng cô là của anh, chỉ của anh. Đó không phải là tình yêu, không phải là khao khát, mà là sự sở hữu mù quáng, là cơn giận vì sự thất vọng. Khi mọi thứ kết thúc, Lăng Phong không hề có một chút hối hận. Anh nằm bên cạnh cô, lạnh lùng và xa cách hơn bao giờ hết, như thể cô chỉ là một món đồ chơi đã bị vứt bỏ sau khi anh đã thỏa mãn cơn giận.

Mai Anh quay mặt vào gối, không khóc nữa. Cô biết, từ giờ trở đi, cô phải cẩn thận hơn. Cô đã chạm vào ranh giới cấm kỵ của Tổng Tài: Sự Chiếm Hữu. Cô không chỉ là vợ hợp đồng, cô là Tài Sản của Lăng Phong.

Sáng hôm sau, Quản gia Tần đưa cho Mai Anh một chiếc vòng tay điện tử, tinh xảo và sang trọng.

"Tổng Tài dặn, đây là món quà cho phu nhân. Nó giúp cô có thể đi lại tự do hơn trong thành phố, nhưng chỉ trong giới hạn cho phép," Quản gia Tần nói.

Mai Anh nhìn chiếc vòng tay. Cô biết, đó không phải là quà. Đó là còng tay điện tử, công cụ theo dõi mới của cô. Cô đã chính thức bị giam cầm trong sự xa hoa này. Cô đeo nó vào, ánh mắt kiên định. Cô phải tìm cách phá vỡ sự kiểm soát này, không phải bằng cách kháng cự, mà bằng cách trở nên không thể thiếu trong kế hoạch của Lăng Phong.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×