hợp đồng mù quáng của tổng tài

Chương 7: Tấm Khiên Vô Hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống của Mai Anh trong dinh thự Lăng gia giờ đây là một sự chuẩn bị không ngừng cho chiến trường. Cô biết, sau thất bại của Vũ Hoàng trong buổi họp riêng tư, Hạ Lam sẽ là mũi nhọn tiếp theo được cử ra để tấn công Lăng Phong thông qua cô. Cô là điểm yếu dễ bị tổn thương nhất của anh, và cô phải biến điểm yếu đó thành sức mạnh.

Lăng Phong không nói nhiều về chiến lược cho buổi tiệc từ thiện tối nay. Anh chỉ đưa ra một mệnh lệnh lạnh lùng khi Quản gia Tần giúp anh chỉnh lại cà vạt.

"Tối nay, cô không chỉ là Lăng phu nhân. Cô là sự khẳng định của tôi. Đừng để bất kỳ ai làm lu mờ cô, đặc biệt là Hạ Lam. Hãy dùng trí tuệ cô vừa khoe ra để kết thúc trò chơi này một lần và mãi mãi."

Mai Anh mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc bích, thiết kế tối giản nhưng sang trọng, tôn lên làn da trắng sứ và khí chất thanh tao của cô. Mái tóc được búi cao quý phái, để lộ chiếc cổ thon dài và chiếc vòng cổ kim cương lạnh buốt. Cô nhìn vào gương. Người phụ nữ trong gương là một nữ hoàng băng giá, hoàn hảo cho vai diễn.

"Tổng Tài, tôi đã sẵn sàng," Mai Anh nói, giọng nói hoàn toàn chuyên nghiệp.

Lăng Phong quay lại. Ánh mắt anh dừng lại trên người cô lâu hơn thường lệ. Có một tia lửa điện chạy qua đôi mắt hổ phách của anh, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt bởi sự lạnh lùng thường trực. Anh hài lòng.

"Tốt. Hãy nhớ, cô thuộc về tôi."

Buổi tiệc được tổ chức tại Viện Bảo tàng Nghệ thuật Thành phố, nơi tập hợp những nhân vật quyền lực nhất. Ngay khi Lăng Phong và Mai Anh bước vào, không khí lập tức thay đổi. Nếu lần trước họ nhận được sự dò xét, thì lần này là sự tôn trọng và ngưỡng mộ. Sự xuất hiện của Mai Anh trong buổi họp kín đã làm thay đổi hoàn toàn định kiến về cô.

Mai Anh mỉm cười, bắt tay và nói chuyện với các đối tác của Lăng Phong bằng sự duyên dáng và kiến thức tài chính sâu rộng mà cô đã dành hàng tuần để nghiên cứu. Cô không chỉ là một phụ nữ đẹp, cô còn là một đối tác kinh doanh đáng gờm.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi Hạ Lam xuất hiện.

Hạ Lam mặc một bộ váy đỏ rực, cô ta đi cùng Vũ Hoàng. Cặp đôi này cố ý tạo ra sự đối lập mạnh mẽ với sự thanh lịch của Lăng Phong và Mai Anh.

"Lăng Phong, đã lâu không gặp," Vũ Hoàng bước đến, vẻ mặt đầy sự lịch sự giả tạo. "Thật không ngờ, vợ anh lại có hứng thú với các vấn đề tài chính. Cô ấy đã làm một màn trình diễn khá tốt trong buổi họp tuần trước. Rất ấn tượng."

"Vũ Hoàng," Lăng Phong đáp lại lạnh lùng, cánh tay anh siết nhẹ eo Mai Anh, khẳng định quyền sở hữu. "Vợ tôi không cần trình diễn. Cô ấy là sự thật."

Hạ Lam cười khẩy, hướng ánh mắt sắc như dao về phía Mai Anh. "Cô Lăng phu nhân quả là may mắn, có được sự tin tưởng tuyệt đối của Tổng Tài. Nhưng tôi e rằng, không phải mọi thứ đều có thể mua được bằng tiền, đặc biệt là quá khứ của một người."

Lời nói này là một đòn tấn công cá nhân trực diện. Hạ Lam đã điều tra quá khứ của Mai Anh.

Mai Anh cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Cô biết Hạ Lam đang ám chỉ đến khoản nợ và cái chết của cha cô.

"Thưa cô Hạ Lam," Mai Anh giữ vững nụ cười, giọng nói vẫn bình tĩnh. "Trong kinh doanh, không có gì là không thể mua được. Vấn đề là giá cả. Còn về quá khứ, nó là nền tảng xây dựng nên con người hiện tại của tôi. Tôi tự hào về nó. Còn cô, cô có chắc rằng mình đã thanh toán hết 'giá cả' của mình chưa? Tôi nghe nói, việc cô rút vốn khỏi dự án của V&H sau khi Vũ Hoàng thất bại tuần trước cũng không hề rẻ."

Mai Anh đã dùng chính thông tin nội bộ của đối thủ để phản công. Khuôn mặt Hạ Lam tái đi, không ngờ Mai Anh lại biết chi tiết về việc rút vốn của cô ta. Lăng Phong đứng cạnh Mai Anh, ánh mắt anh lóe lên sự kinh ngạc và một ngọn lửa đầy kiêu hãnh.

Hạ Lam giận dữ, cô ta không thể kiểm soát được bản thân nữa. Khi một người phục vụ đi ngang qua với khay rượu sâm panh, Hạ Lam cố ý nghiêng người về phía Mai Anh. Cô ta định làm đổ ly rượu vào chiếc váy ngọc bích, tạo ra một cảnh tượng lúng túng công khai.

Hành động này chỉ diễn ra trong tích tắc. Mai Anh, dù sắc sảo, nhưng không kịp phản ứng.

Tuy nhiên, Lăng Phong đã phản ứng nhanh hơn bất kỳ ai.

Với tốc độ chớp nhoáng, anh dùng chính cơ thể mình chắn trước Mai Anh. Anh kéo cô sát vào ngực, dùng lưng mình hứng trọn cả khay rượu sâm panh lạnh buốt.

Xoảng!

Khay rượu và các ly vỡ tan tành trên sàn. Nước sâm panh và mảnh kính bắn tung tóe lên bộ tuxedo đắt tiền của Lăng Phong, ướt sũng và lem luốc.

Cả căn phòng im lặng tuyệt đối. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Lăng Phong.

Đây là một hành động hoàn toàn vô lý và không cần thiết đối với một Tổng Tài lạnh lùng chỉ xem người khác là tài sản. Anh có thể đã dễ dàng dùng tay đẩy Mai Anh ra hoặc gọi vệ sĩ. Nhưng anh đã chọn cách hy sinh bộ đồ và sự hoàn hảo của mình để bảo vệ cô khỏi một sự cố nhỏ.

Mai Anh ngước nhìn anh, khuôn mặt cô dán chặt vào lồng ngực ướt lạnh của anh. Cô cảm nhận được nhịp tim anh đang đập mạnh mẽ và sự tức giận bị nén lại trong cơ thể anh.

"Tổng Tài..." cô thì thầm, giọng run rẩy.

Lăng Phong buông cô ra, ánh mắt hổ phách tối sầm lại. Anh không nhìn Hạ Lam hay Vũ Hoàng. Anh chỉ nhìn vào Mai Anh, như thể đang kiểm tra xem cô có bị tổn thương không.

"Cô không sao chứ?" Giọng anh trầm khàn, chứa đựng sự lo lắng mà anh không muốn thừa nhận.

"Tôi ổn. Nhưng anh..." Mai Anh nhìn vào lưng anh.

Lăng Phong quay sang Hạ Lam, ánh mắt anh lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng cả máu trong huyết quản cô ta.

"Hạ Lam," anh nói, giọng nói thấp nhưng vang vọng, "cô vừa chạm vào ranh giới của tôi. Cô có thể tấn công tôi bằng hợp đồng, bằng tiền bạc, nhưng đừng bao giờ, tuyệt đối không bao giờ động vào người phụ nữ của tôi. Cô không có cái giá nào để mua sự trả thù đó đâu."

Anh không cần đợi câu trả lời. Anh cầm lấy tay Mai Anh, ánh mắt anh quét qua Vũ Hoàng, Vũ Hoàng lập tức hiểu rằng, bất kỳ hành động nào nhằm vào Mai Anh từ giờ trở đi sẽ là chiến tranh trực diện với Lăng Phong.

"Chúng ta về," Lăng Phong ra lệnh, kéo Mai Anh ra khỏi sảnh tiệc, để lại một mớ hỗn độn và hàng trăm lời bàn tán.

Trong xe, Mai Anh vẫn chưa hoàn hồn. Cô nhìn chằm chằm vào lưng anh, nơi bộ tuxedo rách rưới và ướt sũng vì rượu.

"Tại sao anh lại làm vậy? Anh có thể tránh được mà," Mai Anh hỏi, giọng nói đầy sự bối rối.

Lăng Phong vẫn nhìn thẳng về phía trước, không quay lại. "Tôi đã nói, cô là sự khẳng định của tôi. Tôi không chấp nhận bất kỳ vết nhơ nào trên tài sản của mình. Đó là vấn đề của danh dự, không phải là vấn đề của cảm xúc."

Danh dự. Anh vẫn dùng những từ ngữ lạnh lùng đó để che giấu hành động bảo vệ bản năng của mình.

"Nhưng anh đã bảo vệ tôi, không phải danh dự của anh," Mai Anh nhấn mạnh. "Họ chỉ muốn làm bẩn chiếc váy, không phải giết tôi."

Lăng Phong đột nhiên phanh xe lại một cách gấp gáp. Anh quay sang cô, ánh mắt anh đầy sự giằng xé.

"Cô đang hiểu lầm điều gì đó, Mai Anh," anh nói, giọng nói khàn khàn. "Tôi ghét bị điều khiển. Tôi ghét những trò bẩn thỉu. Và tôi ghét cô cảm thấy lo sợ. Tôi đã trả tiền cho sự an toàn của cô. Đừng bao giờ nhầm lẫn giữa trách nhiệm và cảm xúc."

Anh đưa tay, chạm vào má cô. Cử chỉ này vừa thô bạo, vừa dịu dàng một cách khó hiểu.

"Hãy nhớ rõ, tôi cần cô nguyên vẹn, Mai Anh. Cả về thể xác lẫn trí tuệ. Đừng gieo rắc sự ảo tưởng vào đầu cô."

Khi về đến dinh thự, không khí căng thẳng bao trùm. Lăng Phong đi thẳng vào phòng tắm, thay bộ đồ ướt. Mai Anh đứng ở cửa, chờ đợi.

Khi anh bước ra, chỉ quấn khăn tắm, cơ thể ướt át và mạnh mẽ, cô nhìn thấy một vết rách nhỏ trên vai anh, nơi mảnh thủy tinh có lẽ đã cứa qua.

Mai Anh bước đến tủ, lấy hộp sơ cứu. "Tôi sẽ băng bó cho anh."

"Không cần," Lăng Phong cộc lốc.

"Điều khoản 1: Tuân thủ mệnh lệnh," Mai Anh nói, nhìn thẳng vào mắt anh, dùng chính vũ khí của anh để kiểm soát anh. "Mệnh lệnh của tôi là giữ cho 'tài sản' này nguyên vẹn. Tổng Tài, anh bị thương rồi."

Lăng Phong nhìn sự quyết đoán trong mắt cô. Anh không phản kháng nữa. Anh ngồi xuống ghế sofa, để cô nhẹ nhàng sát trùng và dán băng cá nhân. Cô chạm vào da thịt anh, không phải trong sự chiếm hữu cuồng nhiệt của Điều khoản 3, mà là sự chăm sóc thuần túy. Sự tiếp xúc đó khiến Lăng Phong run rẩy một cách vô thức.

"Cô không cần phải làm điều này," anh thì thầm.

"Tôi cần," Mai Anh đáp. "Vì tôi biết, nếu không phải vì tôi, anh đã không bị thương."

Mai Anh nhìn vào mắt anh, không có sự sợ hãi, chỉ có sự quan tâm chân thành. Ánh mắt đó xuyên qua sự phòng thủ của Lăng Phong.

"Ngủ đi, Tổng Tài," cô nói.

Lăng Phong không ngủ. Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt cô một cách bản năng, không phải vì dục vọng, mà là vì nhu cầu cô độc, cần được kết nối sau một ngày hỗn loạn.

"Đừng rời xa tôi," anh ra lệnh, giọng nói gần như là lời cầu xin, bị bóp méo bởi sự kiêu ngạo.

"Anh không cần phải nói vậy, Tổng Tài," Mai Anh đáp, cô tựa đầu vào lồng ngực anh. "Tôi là của anh. Tôi đã ký hợp đồng. Và tôi sẽ không rời đi cho đến khi nó kết thúc."

Nắm đấm của Lăng Phong siết chặt chăn đệm. Anh biết, cô vẫn đang làm theo hợp đồng. Nhưng anh tự hỏi, hành động bảo vệ điên rồ của anh tối nay... có nằm trong điều khoản nào không? Lần đầu tiên, Lăng Phong cảm thấy mất đi sự kiểm soát. Anh bắt đầu ghen tỵ với chính bản thân mình trong quá khứ, khi anh còn có thể định nghĩa rõ ràng về mọi cảm xúc.

Họ ngủ bên nhau đêm đó, không có Điều khoản 3. Chỉ có sự mâu thuẫn và một tấm khiên vô hình đã được dựng lên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×