hợp đồng mù quáng của tổng tài

Chương 8: Cơn Thịnh Nộ Của Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự cố ly rượu tại buổi tiệc từ thiện đã trở thành đề tài nóng hổi nhất. Lăng Phong không giải thích gì, nhưng hành động của anh đã gửi đi một thông điệp rõ ràng: Mai Anh không phải là con cờ để bị động vào.

Sau đêm đó, Lăng Phong trở nên xa cách hơn. Anh tránh giao tiếp bằng mắt, và Điều khoản 3 cũng tạm thời bị bỏ qua. Anh càng lạnh lùng, Mai Anh càng biết rằng hành động của anh đã tạo ra một vết rạn nứt trong bức tường băng của chính anh. Sự bối rối đó khiến anh sợ hãi, và anh tự vệ bằng cách né tránh.

Đã đến lúc cho chiến dịch lớn tiếp theo: sự kiện ra mắt thương hiệu bất động sản cao cấp mới của L&P. Đây là dự án anh đã đổ dồn tâm huyết trong suốt năm qua, một di sản thực sự cho thấy quyền lực tuyệt đối của anh.

"Lễ ra mắt sẽ có sự tham gia của báo giới và các nhà đầu tư quốc tế," Lăng Phong nói trong phòng làm việc, không ngước nhìn Mai Anh. Anh đang kiểm tra một bản đồ kiến trúc khổng lồ. "Nhiệm vụ của cô là trở thành người đồng hành hoàn hảo. Cô sẽ nắm giữ tất cả thông tin quan trọng nhất về dự án, bao gồm cả các con số mật mà tôi chưa từng công bố. Tôi muốn cô là người trả lời các câu hỏi."

"Tôi hiểu, Tổng Tài. Anh muốn tôi thể hiện rằng tôi không chỉ là người phụ nữ bên cạnh anh, mà là một phần không thể thiếu trong đế chế của anh."

Lăng Phong cuối cùng cũng ngước nhìn cô. Có một sự tán thưởng thoáng qua trong mắt anh. "Rất đúng. Cô là người duy nhất tôi tin tưởng để nắm giữ những thông tin này."

Niềm tin. Đó là một từ mà Mai Anh không ngờ sẽ nghe được từ miệng anh.

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày Mai Anh làm việc không ngừng. Cô đọc ngấu nghiến các bản thiết kế, các báo cáo tài chính phức tạp, và cả lịch sử phát triển đô thị của thành phố. Cô phát hiện ra một chi tiết thú vị: dự án này nằm trên khu đất cũ, từng là một khu chung cư bình dân đã bị phá dỡ.

Tại buổi ra mắt, Mai Anh tỏa sáng. Cô mặc một bộ suit trắng cao cấp, mạnh mẽ và chuyên nghiệp. Cô đứng cạnh Lăng Phong, trả lời các câu hỏi từ báo chí và các đối tác một cách trôi chảy, logic và đầy thuyết phục.

Cô đang thảo luận với một nhóm nhà đầu tư về lợi tức đầu tư (ROI) của dự án, khi một phóng viên trẻ tuổi, liều lĩnh bước đến.

"Tổng Tài Lăng Phong, có một câu hỏi ngoài lề. Dự án 'Thiên Đường' này được xây dựng trên khu đất của khu chung cư Hướng Dương cũ, đúng không ạ? Có tin đồn rằng, việc giải tỏa khu đó đã gây ra rất nhiều bi kịch cá nhân. Phải chăng, Tổng Tài không quan tâm đến những số phận đã bị chà đạp để xây nên 'Thiên Đường' này?"

Không khí đông cứng lại. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Lăng Phong, chờ đợi câu trả lời lạnh lùng thường thấy của anh.

Nhưng phản ứng của Lăng Phong lại hoàn toàn khác. Khuôn mặt anh lập tức biến sắc. Đôi mắt hổ phách của anh trở nên tối sầm lại, không phải vì tức giận, mà vì một nỗi đau sâu sắc, bị che giấu. Anh nắm chặt tay thành quyền, run rẩy.

Mai Anh nhìn thấy điều đó. Đây không phải là sự tức giận vì bị công kích. Đây là một vết thương cũ bị moi ra. Khu chung cư Hướng Dương...

Mai Anh nhanh chóng bước lên trước, che chắn cho Lăng Phong. Cô mỉm cười với phóng viên, nụ cười vẫn duyên dáng nhưng ẩn chứa sự sắc bén.

"Cảm ơn câu hỏi của anh," Mai Anh nói, giọng cô rõ ràng và dứt khoát. "Tôi xin trả lời câu hỏi đó, với tư cách là người đã nghiên cứu sâu về dự án này. Khu chung cư Hướng Dương được giải tỏa theo đúng quy định của pháp luật và L&P đã hỗ trợ tái định cư cho 100% cư dân với mức bồi thường cao gấp ba lần thị trường. Chúng tôi không bao giờ xây dựng 'Thiên Đường' trên sự đau khổ."

Cô tạm dừng một chút, nhìn thẳng vào phóng viên.

"Hơn nữa, nếu anh nói về 'bi kịch cá nhân' trong các khu chung cư cũ, anh có biết rằng, L&P đã tạo ra một quỹ từ thiện bí mật để hỗ trợ tài chính cho những người trẻ bị mất mát gia đình do các vấn đề nợ nần và phá sản trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế trước đây không? Tổng Tài Lăng Phong là người ủng hộ lớn nhất cho quỹ này, vì anh ấy hiểu rõ giá trị của sự tái thiết. 'Thiên Đường' này không chỉ là công trình xây dựng, nó còn là biểu tượng cho hy vọng về một cuộc sống tốt hơn cho mọi người."

Sự thông minh và sự nhân văn của cô đã làm câm lặng phóng viên đó. Cô không chỉ bác bỏ tin đồn, cô còn biến nó thành câu chuyện tích cực về lòng bác ái của Lăng Phong.

Mai Anh quay lại, nhìn Lăng Phong. Anh vẫn đứng đó, bất động, khuôn mặt như tượng đá.

"Tổng Tài," cô khẽ gọi.

Lăng Phong đột ngột nắm lấy cánh tay cô, siết chặt đến mức cô cảm thấy đau. "Đừng nói nữa! Đừng bao giờ nhắc đến những thứ đó trước mặt tôi!"

Anh kéo cô ra khỏi đám đông, vào một căn phòng nghỉ VIP. Anh đóng sầm cửa lại, hơi thở anh dồn dập.

"Tại sao cô lại nói dối như thế?" Anh gần như rít lên. "Quỹ từ thiện đó... không hề tồn tại. Cô đang nói dối!"

"Tôi không nói dối," Mai Anh đáp, cô cố gắng trấn tĩnh. "Quỹ đó không tồn tại, nhưng tôi tin nó nên tồn tại. Tôi đã cứu anh khỏi một câu hỏi cá nhân. Và nếu anh muốn tôi là 'sự khẳng định' của anh, tôi sẽ xây dựng sự khẳng định đó trên nền tảng mà anh nên có."

"Cô là cái gì mà dám dạy tôi phải làm gì?" Anh tiến lại gần, khuôn mặt anh đầy sự giận dữ tột độ, nhưng trong đôi mắt đó là sự giằng xé. "Cô biết cái quái gì về sự đau khổ?"

"Tôi biết cha tôi đã chết vì một khoản nợ không thể trả, và mẹ tôi đang nằm trên giường bệnh chờ phẫu thuật. Tôi biết tôi đã bán đi mọi thứ, kể cả nhân phẩm, để sống sót. Đó là bi kịch cá nhân. Và tôi dám chắc, bi kịch cá nhân của anh cũng không khác gì lắm, Tổng Tài."

Lời nói của Mai Anh như một cái búa giáng mạnh vào sự phòng thủ của Lăng Phong. Cả hai đều im lặng, không khí như có thể cắt ra được.

Lăng Phong lùi lại một bước, thở dốc.

"Cút ra ngoài," anh ra lệnh, quay lưng lại.

"Tổng Tài," Mai Anh nói, cô không nhúc nhích. "Tôi sẽ không rời đi cho đến khi anh cho phép. Anh cần tôi. Anh cần một người hiểu rõ rằng, bi kịch cá nhân là thứ duy nhất không thể mua được bằng tiền. Và có lẽ... đó là lý do tại sao anh đã mua tôi, để chứng minh rằng ngay cả bi kịch cũng có thể bị kiểm soát."

Lăng Phong quay phắt lại, khuôn mặt anh gần như méo mó vì cảm xúc. Anh bước đến, đẩy mạnh cô vào tường.

"Câm miệng!"

"Tại sao anh lại giận dữ với chính mình, Lăng Phong?" Cô gọi tên anh, không còn sợ hãi. "Khu chung cư Hướng Dương có liên quan gì đến anh? Anh đã làm gì? Anh đã không thể cứu được ai đó, đúng không? Đó là lý do anh mua tôi, để kiểm soát cái chết của mẹ tôi, thứ mà anh đã không thể kiểm soát trong quá khứ!"

Anh siết chặt cổ tay cô, nhưng không làm cô đau. Đôi mắt anh ánh lên sự tuyệt vọng.

"Tôi... không có quá khứ," anh gằn giọng.

"Anh có. Và nó đang giết chết anh."

Lăng Phong buông tay cô ra, lảo đảo lùi lại. Anh sụp xuống ghế, lần đầu tiên Mai Anh thấy anh hoàn toàn suy sụp. Anh dùng tay che mặt.

Mai Anh bước đến, quỳ xuống trước mặt anh. Cô đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối anh.

"Anh không cần phải cô độc," cô nói. "Tôi là vợ anh, theo hợp đồng. Tôi là người duy nhất có thể nghe những điều này. Tôi sẽ không phản bội anh."

Lăng Phong từ từ bỏ tay ra khỏi mặt. Đôi mắt anh nhìn cô, như đang tìm kiếm một tia sáng trong bóng tối.

"Mẹ tôi..." anh bắt đầu, giọng nói khàn đặc. "Bà ấy đã từng sống ở khu chung cư đó. Khi tôi còn nhỏ. Bà mắc bệnh tim, và cái chết của bà... là do chúng tôi không đủ tiền mua thuốc. Cái chết của bà là lý do tôi thề phải kiếm được tất cả tiền trên thế giới này. Khu đất đó... nó đã chôn vùi ký ức về sự bất lực của tôi."

Mai Anh lắng nghe, cô không ngắt lời.

"Họ nói đúng. Tôi đã không quan tâm đến những số phận bị chà đạp. Tôi chỉ muốn xây dựng 'Thiên Đường' để xóa đi 'Địa Ngục' của mình. Tôi đã không thể cứu mẹ tôi."

Mai Anh đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Đó là lần đầu tiên cô chủ động, không phải theo Điều khoản 3.

"Anh không thể cứu mọi người, Lăng Phong. Nhưng anh có thể cứu mẹ tôi. Đó là lý do anh mua tôi. Đó là cách anh sửa chữa sai lầm của quá khứ. Anh không bất lực. Anh là người mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết. Tôi... tin vào anh."

Sự thành thật và sự dịu dàng của cô đã làm Lăng Phong tan chảy. Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt, không phải bằng sự chiếm hữu, mà bằng một sự tuyệt vọng thầm kín.

"Đừng rời xa tôi, Mai Anh," anh thì thầm vào tóc cô. "Tôi không thể mất thêm một người phụ nữ nào nữa."

Đêm đó, họ trở về dinh thự. Lăng Phong không yêu cầu Điều khoản 3. Anh chỉ giữ cô trong vòng tay, nằm cạnh cô, như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự an toàn. Mai Anh nhận ra, cô không chỉ là con cờ của anh, cô còn là chiếc phao cứu sinh của anh.

Cô đã chạm vào ký ức bị cấm đoán của anh. Và cô biết, điều đó đã thay đổi mọi thứ. Hợp đồng vẫn còn đó, nhưng ranh giới đã bị phá vỡ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×