hợp đồng thân mật bảy mươi lăm ngày

Chương 10: Tình Yêu Giả Tạo và Cạm Bẫy của Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự kiện bức ảnh bị vò nát, không khí giữa An Nhược Hi và Cố Hàn Bách trở nên căng thẳng một cách tinh tế. Cố Hàn Bách thường xuyên vắng nhà, dành nhiều thời gian hơn ở Tập đoàn Hách Triều, nhưng cô biết anh vẫn đang giám sát mọi hành động của cô qua chiếc máy tính bảng. Cô cũng ý thức được sự hỗ trợ bí mật anh dành cho dự án Starlight. Điều này khiến Nhược Hi cảm thấy bị xúc phạm nhưng cũng đồng thời phụ thuộc một cách bất đắc dĩ.

Dự án thiết kế của cô đang tiến triển tốt, nhưng cô bắt đầu gặp khó khăn về vật liệu và nhà cung cấp. Mặc dù đã cố gắng liên hệ các mối cũ, nhưng với danh phận "Phu nhân Cố bị giam lỏng", không ai dám mạo hiểm hợp tác công khai với cô. Cô cảm thấy bất lực, tự hỏi liệu cô có nên từ bỏ hay không.

Vào một buổi chiều, Cố Hàn Bách đột ngột thông báo: "Hôm nay, cô sẽ đi cùng tôi đến công ty."

"Công ty?" Nhược Hi bất ngờ. "Vì lý do gì?"

"Có một cuộc họp báo nhỏ. Cô cần xuất hiện với vai trò là nguồn cảm hứng và hậu phương vững chắc của tôi. Đừng làm sai bất cứ điều gì."

Lần đầu tiên đặt chân đến Tập đoàn Hách Triều, Nhược Hi choáng ngợp trước kiến trúc đồ sộ và quyền lực toát ra từ nơi này. Toàn bộ nhân viên nhìn cô bằng ánh mắt vừa kính nể vừa tò mò, nhưng Nhược Hi nhận ra đó không phải là sự kính trọng dành cho cô, mà là cho vị trí bên cạnh Cố Hàn Bách.

Trong cuộc họp báo, Cố Hàn Bách đã thể hiện một vở kịch hoàn hảo. Anh nắm tay cô, ánh mắt chứa đựng sự chiều chuộng, mỗi lời nói đều ngầm khẳng định cô là người phụ nữ duy nhất anh tin tưởng. Khi được hỏi về nguồn cảm hứng cho dự án mới nhất của Hách Triều, anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói: "Cô ấy là tất cả những gì tôi cần để chinh phục thế giới."

An Nhược Hi cảm thấy buồn nôn. Màn kịch này quá hoàn hảo, đến mức ngay cả cô cũng suýt tin rằng có một chút tình yêu trong đó.

Sau cuộc họp, khi cô đang chờ anh trong phòng làm việc riêng, cô lén lút xem xét các tài liệu thiết kế trên bàn anh. Cô không tìm kiếm bí mật kinh doanh, mà tìm kiếm bất cứ điều gì liên quan đến bức ảnh cậu bé cô độc kia.

Tay cô chạm vào một tập hồ sơ cũ bị giấu dưới chồng tài liệu: "Hồ sơ Y tế - Tâm lý: Cố Hàn Bách - 1998."

Cô mở ra một cách vội vã. Bên trong không có gì ngoài những báo cáo khô khan về chứng ám ảnh cô độc và rối loạn stress sau chấn thương (PTSD). Cô đọc thấy chi tiết về một vụ tai nạn xe hơi, nơi anh là người sống sót duy nhất, và một cái tên được nhắc đến lặp lại: Cố Dao.

Cố Dao. Chị gái anh? Người yêu? Hay người thân quan trọng nhất đã mất?

Nhược Hi đang chìm đắm trong mớ thông tin đầy đau thương về quá khứ của anh, thì cửa phòng mở ra.

"Cô đang làm gì?" Giọng Cố Hàn Bách lạnh lùng và chứa đựng sự nguy hiểm tột độ. Anh chưa từng giận dữ đến thế.

Nhược Hi giật mình, tập hồ sơ rơi xuống sàn, những trang giấy trắng đen nằm rải rác.

Anh bước nhanh đến bên cô, không phải là kéo hay đẩy, mà là bóp chặt cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên nhìn vào đôi mắt đang cháy rực của anh.

"Cô đang xâm phạm vào ranh giới cuối cùng của tôi, An Nhược Hi," anh gằn giọng. "Cô nghĩ mình là ai? Cô có tư cách gì để chạm vào những thứ đó?"

"Tôi... tôi xin lỗi. Tôi chỉ vô tình thấy nó..."

"Vô tình?" Cố Hàn Bách cười khẩy, nhưng ánh mắt anh không hề có chút vui vẻ nào, chỉ có sự giận dữ tột cùng và tổn thương sâu sắc. "Cô tò mò về vết sẹo của tôi? Tò mò về lý do tại sao tôi lại là một con quái vật vô cảm như thế này?"

Anh không cho cô cơ hội trả lời. Anh đẩy cô lên chiếc ghế da bọc nhung sang trọng trong phòng làm việc của mình, chiếc ghế Tổng tài uy quyền giờ đây trở thành chiếc lồng giam của cô.

Sự trừng phạt lần này không giống những lần trước. Nó không phải là sự chiếm hữu vì ghen tuông, mà là sự giải tỏa cơn thịnh nộ vì bí mật thầm kín nhất bị phơi bày.

"Cô muốn biết bí mật sao?" Anh buông ra một hơi thở nóng bỏng. "Tôi sẽ cho cô thấy. Cô có thể chạm vào thân thể tôi, nhưng tâm hồn tôi... cô không có quyền đó."

Anh xé rách chiếc váy dạ hội cô đang mặc. Âm thanh chói tai đó vang vọng trong căn phòng kín mít, hòa cùng tiếng thở dốc của cô. Cố Hàn Bách hành động một cách cuồng loạn và tuyệt vọng, như thể đang tìm kiếm sự an ủi hay xoa dịu từ cô, nhưng cách anh làm lại là sự phá hủy tột độ.

Lần đầu tiên, An Nhược Hi cảm nhận được sự bất ổn trong con người anh. Anh không còn là Tổng tài lạnh lùng nữa, mà là một người đàn ông bị ám ảnh bởi quá khứ. Chính sự bất ổn này đã khuấy động một thứ cảm xúc lạ lùng trong lòng cô, không phải là yêu, mà là lòng trắc ẩn và sự đồng cảm với nỗi đau của anh.

Trong khoảnh khắc thân mật và tuyệt vọng đó, Nhược Hi nhìn thấy một hình xăm nhỏ, mờ nhạt trên vai trái của anh: một chữ "D" được bao quanh bởi một vòng nguyệt quế đã phai màu. Chữ "D" đó chính là ký ức về Cố Dao, người mà anh đã cố gắng chôn vùi.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Cố Hàn Bách nằm im lặng, vùi mặt vào hõm vai cô. Anh không nói lời nào, nhưng cô cảm nhận được sự run rẩy nhẹ trong cơ thể anh.

"Cố Dao là ai?" Nhược Hi hỏi, giọng cô mềm mại và dũng cảm hơn bình thường.

Cố Hàn Bách siết chặt vòng tay, như thể cô sắp biến mất. "Cô không cần biết."

"Tôi đã thấy. Và tôi đã cảm nhận được nỗi đau của anh. Anh không phải là một con quái vật. Anh chỉ là... một người đàn ông bị thương."

Lời nói đó đã làm Cố Hàn Bách hoàn toàn sững sờ. Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt bàng hoàng. Chưa từng có ai dám nói điều đó với anh, đặc biệt là một người phụ nữ đã ký hợp đồng với anh.

Đó là khoảnh khắc lý trí và hợp đồng hoàn toàn bị cảm xúc lấn át. Cố Hàn Bách không còn trừng phạt cô nữa, anh chỉ đang tìm kiếm sự an ủi.

“Đừng rời bỏ tôi,” anh thì thầm, giọng nói trầm khàn và chứa đựng một sự yếu đuối chưa từng có. Lời cầu xin đó không phải của Tổng tài Hách Triều, mà là của cậu bé cô độc trong bức ảnh.

An Nhược Hi biết rằng, đây chính là cạm bẫy cảm xúc mà cô đã thề sẽ tránh xa. Cô đã thấy vết thương của anh, và giờ đây, cô không thể hoàn toàn ghét bỏ anh nữa. Chiếc ghế Tổng tài trong phòng làm việc, dưới ánh đèn mờ ảo, đã chứng kiến sự sụp đổ của lý trí và sự ra đời của một mối quan hệ không thể gọi tên bằng hợp đồng. Cô vòng tay ôm lấy anh, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự đồng cảm sâu sắc mà cô không muốn thừa nhận. Cô biết, 70 ngày còn lại sẽ khó khăn hơn rất nhiều.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×