Sáng hôm sau, Phủ Bán Nguyệt chìm trong sự im lặng lạ thường. An Nhược Hi thức dậy với cơ thể đau nhức, nhưng trong ánh mắt không còn sự sợ hãi mà là một quyết tâm lạnh lùng. Cô đã tự hứa với bản thân rằng sẽ không để mình rơi vào sự lệ thuộc cảm xúc của Cố Hàn Bách nữa. Hợp đồng chỉ còn 71 ngày, và cô phải tận dụng nó.
Cô tránh né ánh mắt anh một cách khéo léo, chỉ giao tiếp qua những câu xã giao cần thiết. Cố Hàn Bách dường như nhận ra sự thay đổi này. Anh không cưỡng ép, nhưng ánh mắt anh dõi theo cô mang theo một sự săm soi và tò mò rõ rệt, như thể cô là một cuốn sách mà anh đã lật qua trang cuối nhưng vẫn chưa hiểu hết nội dung.
Ngay buổi sáng, Nhược Hi nhận được cuộc gọi từ Hứa Tư Nhiên, bạn thân từ thuở đại học, người hiện là giám đốc marketing của một chuỗi phòng trưng bày nghệ thuật.
"Nhược Hi, cậu còn nhớ dự án thiết kế khu vực VIP cho Phòng trưng bày Starlight không? Tớ biết cậu bận, nhưng sau khi xem lại bản phác thảo cũ của cậu, tớ không thể tìm được ai thay thế. Cậu có thể giúp tớ không? Đây là dự án độc lập, chỉ cần làm việc tại nhà thôi."
Đây là cơ hội. Cố Hàn Bách đã nói anh sẽ không ngăn cản cô quay lại với sự nghiệp sau hợp đồng. Nhưng cô không thể chờ đến 71 ngày. Ngọn lửa sáng tạo mà Lâm Khải nhắc đến đang thôi thúc cô. Cô quyết định chấp nhận, nhưng phải giữ bí mật tuyệt đối.
"Tư Nhiên, tớ nhận. Nhưng đây phải là bí mật. Tuyệt đối không được để lộ ra tớ đang làm cho cậu, hay tớ là Phu nhân Cố."
Cuộc trò chuyện này không lọt qua tai Cố Hàn Bách, vì anh đã lắp đặt hệ thống an ninh và nghe lén tinh vi nhất trong Phủ Bán Nguyệt. Anh nghe thấy cô nhận việc, nghe thấy niềm đam mê rực cháy trong giọng nói cô, và nghe thấy lời cô dặn dò về sự giấu diếm. Khuôn mặt Cố Hàn Bách chìm trong bóng tối. Anh không giận dữ, mà là cảm giác bị phản bội nhẹ nhàng, như một đứa trẻ bị tước đi món đồ chơi yêu thích.
"Cô muốn tự do? Được thôi, tôi sẽ cho cô một chút tự do, nhưng trong tầm kiểm soát của tôi," anh lẩm bẩm với chính mình.
Tối hôm đó, khi Nhược Hi đang miệt mài bên bàn làm việc trong phòng cô (dưới danh nghĩa đọc tài liệu xã giao), Cố Hàn Bách bước vào. Anh không nói gì, chỉ đặt một chiếc máy tính bảng siêu mỏng, phiên bản giới hạn, lên bàn cô.
"Sắp tới cô cần tham dự các buổi hội nghị quốc tế qua video. Cái này bảo mật hơn." Anh nói, giọng điệu lạnh lùng và hờ hững.
Nhược Hi cảnh giác. "Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Tôi dùng máy tính của tôi được rồi."
"Dùng," anh ra lệnh. "Đó là một phần của hình tượng Phu nhân Cố hoàn hảo. Cô không muốn gia đình cô gặp rắc rối vì sự thiếu chuyên nghiệp của cô chứ?"
Cô biết không thể cãi lại. Cô cầm lấy chiếc máy tính bảng. Ngay khi anh rời đi, cô nhanh chóng kiểm tra. Thiết bị được bảo mật tuyệt đối, nhưng cô không thể biết được nó có bị cài đặt phần mềm giám sát hay không. Sự nghi ngờ của cô là đúng.
Vài ngày tiếp theo, Nhược Hi sống trong sự căng thẳng tột độ. Ban ngày, cô là Phu nhân Cố mẫu mực, tham gia các buổi tiệc trà và hoạt động từ thiện vô nghĩa. Ban đêm, cô bí mật dành thời gian để thiết kế khu vực VIP cho Starlight. Cô tìm thấy niềm vui và ý nghĩa trong công việc, nơi cô không phải là vật phẩm mà là một nghệ sĩ.
Một đêm nọ, cô đang say sưa phác thảo bản vẽ chi tiết về một bức tường gương cong để tạo hiệu ứng ánh sáng, thì Cố Hàn Bách đột ngột xuất hiện. Anh không lên tiếng, chỉ đứng lặng lẽ ở cửa.
Nhược Hi giật mình, vội vàng che bản vẽ lại. "Anh, sao anh không gõ cửa?"
"Đây là nhà tôi," anh trả lời đơn giản, tiến lại gần. "Cô đang làm gì?"
"Đang xem một số tài liệu về các quỹ từ thiện."
Cố Hàn Bách không tin. Ánh mắt anh sắc bén quét qua những cuốn sách tham khảo kiến trúc chất đống bên cạnh cô. Anh không ép buộc cô cho xem, nhưng thay vào đó, anh lại chú ý đến một bức ảnh bị rơi ra từ một cuốn sách.
Đó là bức ảnh chụp một cậu bé khoảng mười tuổi, đang ngồi co ro bên cạnh một chiếc đàn piano cũ kỹ trong một căn phòng trống rỗng. Cậu bé nhìn rất cô độc và buồn bã.
"Đây là..." Nhược Hi tò mò nhặt lên.
Sắc mặt Cố Hàn Bách đột ngột thay đổi. Sự lạnh lùng thường thấy của anh bị thay thế bởi một vết nứt cảm xúc thoáng qua, một sự đau đớn sâu thẳm.
Anh giật lấy bức ảnh nhanh đến mức Nhược Hi không kịp phản ứng, sau đó vò nát nó trong lòng bàn tay.
"Đừng chạm vào đồ của tôi." Giọng anh trở nên khàn và nguy hiểm. "Đây không phải là việc của cô."
Anh bước nhanh ra khỏi phòng, để lại An Nhược Hi chìm trong sự hoang mang. Đó không phải là Cố Hàn Bách mà cô từng biết. Cô không hiểu tại sao một bức ảnh cũ kỹ lại có thể khiến một Tổng tài kiêu ngạo mất kiểm soát đến vậy.
Cô biết chắc chắn đó là ảnh của anh khi còn nhỏ.
Sự kiện này khiến Nhược Hi nhận ra rằng, đằng sau lớp vỏ thép của Tổng tài là một vết thương sâu thẳm và một quá khứ bị phong ấn. Lần đầu tiên, cô không cảm thấy sợ hãi hay căm ghét anh hoàn toàn, mà là một chút thương hại và sự tò mò mãnh liệt.
"Nếu anh bị tổn thương, tại sao anh lại chọn cách làm tổn thương người khác?" cô thì thầm.
Trong khi đó, ở phòng làm việc, Cố Hàn Bách nhìn vào chiếc máy tính bảng anh đã đưa cho cô. Màn hình hiện lên bản phác thảo chi tiết của khu vực VIP Starlight.
Anh nhìn thấy sự tinh tế, đam mê, và sự nổi loạn thầm kín của cô gái đó qua từng đường nét.
"Starlight," anh lẩm bẩm, nụ cười nửa miệng hiện lên. "Lâm Khải đứng sau cái dự án này. Cô vẫn muốn chơi trò chơi này sao, An Nhược Hi? Được thôi.
Tôi muốn xem, cô sẽ làm thế nào để thoát khỏi chiếc lồng này."
Anh không xóa hay ngăn chặn dự án. Ngược lại, anh bí mật ra lệnh cho thư ký: "Đảm bảo cô ấy có mọi nguồn lực cần thiết để hoàn thành dự án Starlight. Kể cả nếu cô ấy không biết."
Mối quan hệ của họ đã chuyển từ hợp đồng thuần túy sang một trò chơi quyền lực và cảm xúc phức tạp hơn, nơi Cố Hàn Bách muốn kiểm soát mọi bước đi của cô, nhưng đồng thời, lại muốn bảo vệ và nuôi dưỡng tài năng mà anh đã cố ý dập tắt.