Sau những tiết lộ về Cố Dao, thái độ của An Nhược Hi đối với Cố Hàn Bách đã thay đổi. Nó không còn là sự ghét bỏ thuần túy, mà là một sự pha trộn phức tạp giữa sự cảnh giác, lòng trắc ẩn, và một nỗi sợ hãi mơ hồ về việc bị kéo vào vực sâu tâm hồn anh. Sự hỗ trợ thầm lặng của anh cho dự án Starlight khiến cô cảm thấy mắc nợ và bị kiểm soát.
Vào một buổi sáng, Cố Hàn Bách thông báo: "Trưa nay, chúng ta sẽ dùng bữa với mẹ tôi."
Sắc mặt Nhược Hi biến đổi. Bà Cố, Hoàng hậu thực sự của gia tộc Cố, là một người phụ nữ được đồn đại là lạnh lùng và tàn nhẫn hơn cả con trai mình trong giới thượng lưu. "Tôi... tôi có cần phải đi không?"
"Đó là nghĩa vụ của 'Phu nhân Cố'," anh đáp, ánh mắt lạnh lẽo. "Mẹ tôi muốn gặp cô để xác nhận cô có xứng đáng đứng bên cạnh tôi trong 68 ngày còn lại hay không. Đừng gây ra bất kỳ sai sót nào."
Nhược Hi hiểu rằng đây là một bài kiểm tra không khoan nhượng. Cô chuẩn bị kỹ lưỡng về trang phục, tác phong và kiến thức về các lĩnh vực kinh doanh của gia tộc. Cô không muốn gia đình cô phải gánh chịu hậu quả từ sự thất bại của mình.
Họ đến Cố Gia Viên, một dinh thự cổ kính, tráng lệ hơn cả Phủ Bán Nguyệt. Không khí nặng nề, dường như bị đè nén bởi sự uy nghiêm của Bà Cố.
Bà Cố, hay bà Hàn phu nhân, là một người phụ nữ quyền lực, mái tóc búi cao gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh và dò xét. Bà ngồi ở đầu bàn, không hề nở một nụ cười xã giao nào. Bên cạnh bà là Cố Minh Châu, em họ của Cố Hàn Bách, với vẻ mặt đắc thắng và khinh miệt không che giấu.
"Ngồi đi, An tiểu thư," Bà Cố lên tiếng, giọng nói trầm và chậm rãi, nhưng mỗi chữ đều mang sức nặng.
Trong suốt bữa ăn, Nhược Hi bị tra hỏi một cách tàn nhẫn. Bà Cố không hỏi về tình yêu hay hôn nhân, mà tập trung vào xuất thân và năng lực của cô.
"Tôi nghe nói cô từng là một nhà thiết kế. Thật lãng phí thời gian," Bà Cố nói, giọng điệu đầy miệt thị. "Cô nghĩ một người phụ nữ có lý lịch tầm thường như cô có thể mang lại lợi ích gì cho Hách Triều ngoài việc làm một bình hoa biết thở?"
Cố Minh Châu cười khúc khích, châm thêm dầu vào lửa: "Cô ấy thậm chí không thể quản lý được một dự án thiết kế nhỏ mà phải nhờ đến sự can thiệp của người ngoài. Đúng là không xứng."
Nhược Hi siết chặt tay dưới bàn. Cô biết đây là lúc cô phải đáp trả. Cô nhìn thẳng vào mắt Bà Cố, giữ vững sự bình tĩnh và kiêu hãnh còn sót lại.
"Thưa mẹ, con không phải là bình hoa. Con là bảo chứng cho hình ảnh cá nhân của Hàn Bách. Và như mẹ đã nói, con không cần mang lại lợi ích kinh tế. Nhiệm vụ của con là đảm bảo Hàn Bách không bị phân tâm bởi những thứ tầm thường, để anh ấy có thể tập trung vào những việc lớn hơn," Nhược Hi nói, dùng chính lập luận của hợp đồng để làm lá chắn.
Cố Hàn Bách, người đã giữ im lặng từ đầu, đột ngột lên tiếng. Anh đặt nĩa xuống đĩa sứ một cách dứt khoát, tạo ra âm thanh chói tai khiến mọi người im bặt.
"Mẹ," Cố Hàn Bách nói, giọng điệu lạnh lùng và đầy uy quyền. "An Nhược Hi là vợ tôi. Mọi vấn đề của cô ấy là vấn đề của tôi. Cô ấy có thể là nhà thiết kế, có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn. Tôi không cần một người phụ nữ chỉ biết ngồi không. Tôi cần một người phụ nữ có tinh thần chiến đấu để bảo vệ lãnh địa của mình. Và cô ấy đã làm rất tốt."
Lời nói này không chỉ là sự bảo vệ, mà còn là một lời cảnh cáo công khai gửi đến mẹ anh và Cố Minh Châu. Nó nhấn mạnh quyền kiểm soát tuyệt đối của anh đối với cuộc hôn nhân này.
Bà Cố cau mày, ánh mắt chứa đựng sự tức giận và thất vọng. Bà biết không thể công khai đối đầu với con trai mình. Bà quay sang Nhược Hi, hạ giọng, nhưng sự đe dọa không hề giảm: "Nếu cô thông minh, cô nên biết vị trí của mình. Nếu cô làm điều gì khiến Hàn Bách bị tổn hại, gia đình cô sẽ phải chịu trách nhiệm. Cô hiểu ý tôi chứ?"
Lời đe dọa này đã chạm đến điểm yếu của Nhược Hi. Cô không sợ cái chết, nhưng cô sợ gia đình cô tan nát.
"Con hiểu rõ điều đó, thưa mẹ," Nhược Hi trả lời, giọng cô run nhẹ.
Sau bữa ăn, Cố Hàn Bách và Nhược Hi rời đi. Trên xe, không khí yên lặng. Nhược Hi nhìn ra cửa sổ, tâm trạng rối bời.
"Tại sao anh lại bảo vệ tôi?" Cô hỏi, không quay lại nhìn anh. "Đó không phải là điều khoản trong hợp đồng. Tôi nên là một công cụ dễ dàng bị thay thế."
Cố Hàn Bách nhìn vào hình ảnh phản chiếu của cô trong kính chắn gió. "Tôi không bảo vệ cô. Tôi đang bảo vệ quyền lực của tôi. Tôi đã chọn cô, và không ai được phép chạm vào người của tôi, đặc biệt là mẹ tôi. Bà ấy là người muốn kiểm soát mọi thứ, giống như bà ấy đã làm với Cố Dao."
Câu trả lời này lại kéo Nhược Hi trở về với nỗi đau của anh. "Anh sợ mất kiểm soát, phải không?" cô thì thầm. "Anh sợ một lần nữa nhìn thấy người anh quan tâm hy sinh vì anh."
Ánh mắt Cố Hàn Bách tối sầm lại. Anh nắm lấy tay cô, siết chặt đến mức cô cảm thấy đau. "Đừng giả vờ hiểu tôi. Cô chỉ cần làm theo hợp đồng. Đừng cố gắng chạm vào những thứ cô không nên chạm vào."
Nhưng Nhược Hi biết, cô đã chạm vào nó. Cô đã chạm vào vết thương sâu nhất của anh.
Anh đột ngột thay đổi chủ đề: "Hợp đồng quy định cô phải đáp ứng mọi nhu cầu của tôi. Tối nay, chúng ta sẽ quay lại Phủ Bán Nguyệt. Tôi muốn thấy sự tận tụy của cô, không phải sự tò mò vô ích." Lời nói của anh là một sự trừng phạt cho sự can đảm vừa rồi của cô, nhưng cũng là một cách để anh giải tỏa sự căng thẳng mà mẹ anh đã gây ra.
Nhược Hi nhìn vào bàn tay đang nắm chặt tay cô. Anh đang cần cô, không phải theo cách của một Tổng tài, mà theo cách của một người đàn ông đang bị tổn thương muốn tìm kiếm sự quên lãng. Cô đã đồng ý với hợp đồng này. Dù trái tim cô có bắt đầu cảm thấy lòng trắc ẩn, thì cơ thể cô vẫn phải phục tùng.
Buổi trưa gia tộc đã thất bại trong việc đánh gục An Nhược Hi, nhưng lại thành công trong việc kích hoạt một sự chiếm hữu mới và một buổi tối đầy nhục cảm và giằng xé cảm xúc đang chờ đợi họ ở Phủ Bán Nguyệt.