"Ngày đầu tiên."
Giọng nói của Cố Hàn Bách không còn mang sự lạnh lùng của một Tổng tài, mà nhuốm màu khàn đặc, khao khát của một kẻ săn mồi đã khóa chặt con mồi. Anh nâng cằm An Nhược Hi, buộc cô phải đối diện với ánh mắt cháy bỏng, dìm cô vào cơn lốc xoáy của ham muốn và quyền lực.
Trong ánh sáng mờ ảo của phòng ngủ chính, Nhược Hi cảm thấy hơi thở của anh bao trùm. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho sự sỉ nhục, cho sự lạnh nhạt của một giao dịch, nhưng lại không lường trước được sự cuồng nhiệt và áp đảo thuần túy này. Cố Hàn Bách không cho cô thời gian để phản kháng hay suy nghĩ. Anh nghiêng người, khóa môi cô bằng một nụ hôn mạnh mẽ, không phải là sự khám phá, mà là sự xác nhận chủ quyền.
Hương bạc hà lạnh lẽo hòa quyện với mùi rượu vang thoang thoảng từ người anh, tạo thành một hỗn hợp say đắm và nguy hiểm. Nhược Hi theo bản năng đẩy mạnh vào lồng ngực rắn chắc của anh, nhưng sự phản kháng yếu ớt đó chỉ càng khiến Cố Hàn Bách siết chặt vòng tay. Anh ôm cô bằng một lực mạnh mẽ, khiến cô gần như không thể thở được, cảm nhận rõ ràng từng thớ cơ trên cơ thể anh đang căng lên.
“Thả lỏng.” Anh gầm gừ giữa nụ hôn, giọng nói mang theo mệnh lệnh không thể chối cãi.
Sự tuyệt vọng và nhục nhã của Nhược Hi lên đến đỉnh điểm. Cô đang bị mua, bị chiếm đoạt, và cô không có quyền lựa chọn. Cô buông lỏng tay, nhắm chặt mắt, cố gắng biến mình thành một bức tượng đá vô tri. Nhưng chính lúc đó, khi cô ngừng chống cự, một cảm giác tội lỗi và khó hiểu bỗng dấy lên: sự bá đạo và sự mãnh liệt trong vòng tay của anh lại khiến cơ thể cô rung động một cách khó kiểm soát.
Anh bế bổng cô lên, bước nhanh về phía chiếc giường King Size xa hoa. Ga trải giường lụa màu bạc lạnh lẽo dưới lưng cô, nhưng toàn bộ cơ thể cô lại nóng ran bởi sự đụng chạm của anh. Cố Hàn Bách cúi xuống, ánh mắt anh tối sầm lại, lướt qua mọi đường cong. Đôi mắt đó không còn sự lạnh nhạt của Tổng tài nữa, chỉ còn sự khát khao của một người đàn ông đã chờ đợi quá lâu.
Anh dành sự chú ý chiếm hữu nhất cho cô, không vội vàng nhưng dứt khoát. Sự tinh tế trong hành động của anh mâu thuẫn gay gắt với sự kiểm soát tàn nhẫn mà anh đã áp đặt. Nhược Hi đau đớn cảm nhận mình đang bị chia cắt: lý trí đang gào thét về sự sỉ nhục của hợp đồng, nhưng thân thể lại phản bội cô, tan chảy dưới những xúc chạm mang tính khám phá và đòi hỏi của anh.
Phòng ngủ rộng lớn chìm trong tiếng thở dốc và những âm thanh vụn vỡ. Cố Hàn Bách hành động như thể anh đang khắc dấu ấn không thể xóa nhòa của mình lên cô. Anh muốn cô nhớ rằng cô thuộc về anh, không phải bằng giấy tờ hay tiền bạc, mà bằng bản năng nguyên thủy nhất. Anh muốn cô phải cảm nhận được sự khác biệt giữa hợp đồng lạnh lùng và hơi ấm của thể xác đang hòa quyện.
Đêm dài trôi qua như một thước phim quay chậm. Nhược Hi mất đi khái niệm về thời gian và không gian. Cô chỉ còn cảm nhận được sự đối lập khủng khiếp giữa người đàn ông đang chiếm hữu cô: một bên là Tổng tài băng giá, một bên là kẻ cuồng nhiệt và bá đạo trong chăn gối. Cô bị cuốn vào một cơn bão cảm xúc mà cô không bao giờ muốn thừa nhận, nhưng không thể thoát ra.
Khi mọi chuyện kết thúc, đồng hồ trên đầu giường chỉ điểm 3 giờ sáng.
Cố Hàn Bách nằm bên cạnh cô, nhịp thở sâu và đều đặn. Anh vươn tay, không phải để ôm ấp, mà là để nhặt chiếc áo khoác vest rơi dưới sàn nhà, khoác lên người.
Nhược Hi nằm bất động, toàn thân ê ẩm. Sự mệt mỏi thể xác không thể sánh bằng sự trống rỗng trong tâm hồn cô. Cô mở mắt, nhìn lên trần nhà cao vút, nơi những vết nứt vô hình của lòng tự trọng đang dần lan rộng.
Cố Hàn Bách ngồi dậy, nhìn xuống cô. Ánh mắt anh đã trở lại sự tĩnh lặng và lạnh lùng quen thuộc, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là một buổi họp đối tác được lên lịch.
Anh đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc ẩm ướt trên trán cô. Hành động đó lẽ ra phải dịu dàng, nhưng nó lại mang sự lạnh lẽo của một sự kết luận.
“Hôm nay, ngày 2 tháng 3.” Cố Hàn Bách nói, giọng điệu trở về sự dứt khoát của một người kinh doanh. “Đã hoàn thành một ngày trong hợp đồng. Cô An, hãy nhớ rằng. Cô là người làm thuê cho tôi. Đừng bao giờ có ý định vượt qua giới hạn của hợp đồng. Hay, có cảm xúc không cần thiết.”
Anh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo sơ mi, và bước vào phòng tắm. Cánh cửa phòng tắm đóng lại, để lại An Nhược Hi một mình trong căn phòng lạnh lẽo, với cảm giác cay đắng tột cùng: Cô đã hy sinh tất cả, và người đàn ông này thậm chí còn không muốn cô có một chút hy vọng về sự ấm áp.
Bên cạnh gối cô, chiếc điện thoại riêng anh đưa cho đêm qua rung lên. Tin nhắn từ Lâm Tấn: “Phu nhân, Tổng tài Cố muốn cô chuẩn bị. Tám giờ sáng, cô sẽ tham dự cuộc họp báo đầu tiên với tư cách là vợ hợp pháp của anh ấy.”
Chưa kịp nghỉ ngơi, cô đã phải bắt đầu vai diễn phu nhân Cố hoàn hảo. Bảy mươi bốn ngày còn lại, sẽ dài đằng đẵng như thế nào?