hợp đồng thân mật bảy mươi lăm ngày

Chương 4: Màn Ra Mắt Công Khai và Vở Kịch Tình Yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bảy giờ sáng.

An Nhược Hi tỉnh dậy trong sự choáng váng và đau nhức toàn thân. Bên cạnh cô, vị trí của Cố Hàn Bách đã lạnh ngắt. Anh đã rời đi từ lúc nào không hay, không để lại một lời nhắn hay một dấu vết nào ngoài mùi hương bạc hà vương vấn trên gối.

Nhược Hi cố gắng ngồi dậy, đầu óc quay cuồng. Cuộc hôn nhân giả này đã khiến cô phải trả cái giá quá đắt ngay từ ngày đầu tiên. Cô nhìn chiếc điện thoại trên bàn, kim đồng hồ chỉ 7 giờ 15 phút. Chỉ còn 45 phút cho sự biến hình.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Không phải Cố Hàn Bách, mà là một đội ngũ chuyên nghiệp: chuyên gia trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, và một nhà thiết kế thời trang riêng của gia tộc Cố.

“Thưa phu nhân, chúng tôi đến theo lệnh của Tổng tài.” Người quản lý đội ngũ cúi đầu, nhưng ánh mắt họ chứa đầy sự tò mò kín đáo, như thể đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật đắt tiền vừa được chuyển giao.

Quá trình "tái tạo" diễn ra nhanh chóng và hiệu quả đến mức tàn nhẫn. Cô được tắm rửa bằng loại tinh dầu xa xỉ, làn da được chăm sóc tỉ mỉ, mái tóc dài óng ả được tạo kiểu thành những lọn xoăn tinh tế. Lớp trang điểm hoàn hảo che đi sự mệt mỏi và quầng thâm do đêm qua để lại. Họ biến cô thành một hình mẫu hoàn mỹ, không một tì vết, nhưng cũng không còn là chính cô nữa.

Nhà thiết kế trải ra một chiếc váy dạ hội lụa màu trắng kem, cổ chữ V sâu tinh tế và ôm sát, tôn lên đường cong quyến rũ mà Cố Hàn Bách vừa mới khám phá. Trên cổ cô được cài một chuỗi vòng cổ kim cương lấp lánh, món quà cưới mang tính biểu tượng của gia tộc Cố.

Khi nhìn mình trong gương, Nhược Hi thấy một người phụ nữ xa lạ: quý phái, thanh lịch, và bí ẩn. Một người phụ nữ hoàn hảo để đứng bên cạnh Cố Hàn Bách.

Bảy giờ bốn mươi lăm phút, sảnh chính Phủ Bán Nguyệt.

Cố Hàn Bách đứng đó, đã khoác lên mình bộ vest Armani đen tuyền, trông quyền lực và không thể lay chuyển. Anh ta đang gọi điện, giọng nói dứt khoát đưa ra những chỉ thị cuối cùng cho cuộc họp báo.

Khi Nhược Hi bước xuống cầu thang xoắn ốc, bước đi uyển chuyển và tự tin, Cố Hàn Bách cúp điện thoại. Lần đầu tiên, một tia kinh ngạc thoáng qua trong đôi mắt lạnh lùng của anh. Anh không hề khen ngợi, nhưng sự im lặng của anh đã là lời thừa nhận tốt nhất.

“Cô làm tốt lắm, An Nhược Hi,” anh nói, ánh mắt chuyển từ vẻ đẹp của cô sang món trang sức trên cổ cô. “Cô sinh ra là để đeo những thứ này. Và để đứng bên cạnh tôi.”

Nhược Hi cố gắng giữ nụ cười hoàn hảo được tạo bởi chuyên gia trang điểm. “Anh Cố, tôi luôn hoàn thành công việc của mình.”

Lời đáp này như một nhát dao sắc bén nhắc nhở anh về bản chất của mối quan hệ này. Cố Hàn Bách không hề nao núng, chỉ nhếch mép.

“Tốt. Vở kịch bắt đầu. Nhớ kỹ, ánh mắt phải tràn ngập tình yêu, nhưng bàn tay phải giữ một khoảng cách nhất định.” Anh lạnh lùng đặt tay vào eo cô, kéo cô lại gần hơn mức cần thiết, “Trừ khi tôi ra hiệu.”

Chiếc xe nhanh chóng đưa họ đến Khách sạn Hoàng Gia, nơi tổ chức cuộc họp báo.

Sức nóng của hàng trăm ánh đèn flash và tiếng màn trập vang lên như tiếng mưa rào khi Cố Hàn Bách và An Nhược Hi bước vào sảnh họp báo. Khung cảnh thật choáng ngợp. Tất cả các kênh truyền thông lớn đều có mặt, săn đón cặp đôi Tổng tài bí ẩn này.

Cố Hàn Bách vẫn là bức tường băng vững chắc, khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng bàn tay anh siết chặt lấy tay cô, truyền đi một sự kiểm soát vô hình. Nhược Hi dựa vào sự huấn luyện của đội ngũ tạo mẫu và bản năng của chính mình để giữ vững nụ cười và ánh mắt rạng rỡ. Cô không phải đang đóng vai vợ, cô đang diễn vai trò người phụ nữ yêu Cố Hàn Bách điên cuồng.

Sau phần giới thiệu chính thức ngắn gọn của Cố Hàn Bách, cuộc tấn công của giới truyền thông bắt đầu.

“Tổng tài Cố, hai người đã hẹn hò bí mật trong bao lâu? Vì sao lại vội vàng kết hôn như vậy?”

Cố Hàn Bách đưa micro cho Nhược Hi, ra hiệu cho cô phải trả lời. Đây là màn kiểm tra đầu tiên.

Nhược Hi hít một hơi thật sâu, giọng nói ngọt ngào nhưng chắc chắn, hệt như một người vợ đang bảo vệ người mình yêu.

“Thú thật, chúng tôi đã muốn giữ bí mật này cho riêng mình. Tình yêu đến bất chợt không theo một kế hoạch nào. Khi bạn tìm được người định mệnh của mình, bạn sẽ không muốn lãng phí thêm một giây phút nào nữa.” Cô hơi nghiêng đầu, nhìn Cố Hàn Bách bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và tình cảm giả tạo, ánh mắt đó được huấn luyện để ‘yêu’ đến mức đau lòng.

Mọi người trầm trồ. Cố Hàn Bách khẽ nhếch môi, ánh mắt có chút hài lòng.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nữ sắc lạnh vang lên từ hàng ghế đầu, là Phùng Tiểu Mai, phóng viên chuyên săn tin tiêu cực, người được đồn đoán có quan hệ mật thiết với đối thủ của Cố Hàn Bách.

“Phu nhân Cố, được biết cô từng là nhà thiết kế của công ty Đóa Sen, công ty này vừa vướng vào khủng hoảng nợ nần lớn và suýt phá sản. Có tin đồn rằng Tổng tài Cố đã dùng 15 tỷ để giải cứu công ty đó. Có phải cuộc hôn nhân này là một hợp đồng kinh doanh trá hình để cứu gia đình cô không?”

Câu hỏi như một quả bom nổ chậm, khiến toàn bộ hội trường im lặng. Ánh đèn flash dừng lại, tập trung vào khuôn mặt tái nhợt của Nhược Hi. Đây là điểm yếu cô sợ hãi nhất.

Cố Hàn Bách ngay lập tức cảm nhận được sự run rẩy trong bàn tay cô. Anh không để Nhược Hi phải chịu đựng sự sỉ nhục này thêm một giây nào.

Anh nhẹ nhàng kéo Nhược Hi lại gần, ôm cô vào lòng một cách công khai, hành động thân mật này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm một câu chỉ đủ cho cô nghe: “Diễn tiếp đi, nếu không cô sẽ không có gì.”

Rồi anh quay sang micro, ánh mắt sắc lạnh quét qua Phùng Tiểu Mai, mang theo sự đe dọa rõ ràng.

“Cô Phùng, cô đã hỏi một câu hỏi rất thú vị. Đúng, tôi đã trả 15 tỷ. Nhưng không phải để mua một cuộc hôn nhân, mà để mua lại sự bình yên của người phụ nữ tôi yêu. An Nhược Hi là báu vật vô giá. Số tiền đó chỉ là một giọt nước trong đại dương. Ai dám chạm vào gia đình cô ấy, người đó sẽ phải đối mặt với toàn bộ Tập đoàn Hách Triều.”

Anh nói xong, cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu lên trán Nhược Hi. Khoảnh khắc đó, hàng trăm bức ảnh được chụp lại, đóng khung hình ảnh Tổng tài bá đạo bảo vệ người phụ nữ của mình.

Nhược Hi cảm thấy mọi giác quan bị tê liệt bởi cú sốc và sự chiếm hữu giả tạo này. Cô biết ơn vì anh đã cứu cô khỏi sự sỉ nhục, nhưng đồng thời, sự kiểm soát tuyệt đối của anh cũng khiến cô kinh hãi. Cô siết chặt tay vào tay anh, cố gắng duy trì vẻ ngoài hạnh phúc tột độ.

Cuộc họp báo kết thúc.

Trong xe, Cố Hàn Bách cởi áo vest, ném nó sang một bên. Anh tháo lỏng cà vạt, vẻ mặt mệt mỏi và lạnh lùng.

“Làm tốt lắm, phu nhân Cố,” anh nói, không nhìn cô. “Vai diễn của cô, tôi đánh giá cao. Bây giờ, cô có thể về Phủ Bán Nguyệt và nghỉ ngơi. Đêm nay, tôi có công việc riêng.”

Anh nói rồi quay sang Lâm Tấn, ra lệnh: “Chuẩn bị tài liệu. Tối nay tôi cần gặp ông nội.”

Nhược Hi ngồi im lặng. Bảy mươi ba ngày còn lại. Vai diễn 'Phu nhân Cố' hóa ra còn khó hơn gấp trăm lần việc 'thân mật' theo hợp đồng. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy mình đang bị kéo sâu vào ván cờ quyền lực của Tổng tài Cố.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×