Nhược Hi trở về Phủ Bán Nguyệt ngay sau cuộc họp báo. Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng sắt, mọi thứ vẫn tráng lệ và uy nghiêm, nhưng giờ đây, biệt thự rộng lớn này không còn là nơi trú ẩn mà là một phòng giam dát vàng. Cố Hàn Bách đã rời đi, để lại khoảng trống lạnh lẽo sau lưng cô. Cô bước lên tầng hai, tháo chiếc vòng kim cương nặng trịch. Sự lộng lẫy kia chẳng khác gì xích xiềng đang trói buộc.
Cô cố gắng ngủ, nhưng sự mệt mỏi thể chất không thể xoa dịu được tâm hồn hỗn loạn. Cuộc họp báo đã rút cạn năng lượng của cô, buộc cô phải thể hiện sự giả dối tột cùng. Cô đã diễn quá tốt, đến nỗi chính cô cũng suýt tin vào lời nói dối về tình yêu định mệnh kia. Cô là diễn viên chính trong vở kịch do chính Tổng tài Cố biên kịch, và khán giả của cô chính là thế giới thượng lưu đang rình rập.
Khoảng 4 giờ chiều, khi Nhược Hi đang đọc sách trong phòng khách nhỏ ở Cánh Tây, cố gắng tìm kiếm sự tĩnh lặng, một tiếng động lớn dưới sảnh làm cô giật mình. Tiếng gót giày cao gót gõ chan chát trên sàn cẩm thạch, dứt khoát và đầy quyền lực, hoàn toàn khác biệt với sự nhẹ nhàng của Dì Mai.
Dì Mai nhanh chóng chạy lên, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. "Thưa phu nhân, có... có khách. Cô ấy là cô Cố Minh Châu."
Cố Minh Châu. Cái tên quen thuộc. Thiên kim tiểu thư dòng họ Cố, cháu gái ruột của Ông nội Cố, và là người luôn được đồn đoán sẽ là vợ tương lai của Cố Hàn Bách trước khi bản hợp đồng kỳ lạ này xuất hiện. Cô ta đại diện cho tầng lớp không chấp nhận một cô gái xuất thân bình thường như Nhược Hi bước vào gia tộc Cố.
Minh Châu bước vào, cao ráo, kiêu kỳ, mặc chiếc đầm hiệu mới nhất, đôi mắt sắc bén như tia laser quét qua Nhược Hi từ đầu đến chân. Cô ta dừng lại trước mặt Nhược Hi, hoàn toàn phớt lờ Dì Mai đang cúi đầu chào.
“Thì ra đây là ‘Phu nhân Cố’ mà báo chí ồn ào. Trông cô cũng không tồi, nhưng lại thiếu một chút khí chất của người đứng đầu.” Minh Châu nhếch môi, từ "người đứng đầu" được nhấn mạnh đầy khinh miệt.
Nhược Hi đặt cuốn sách xuống, ngẩng đầu. Cô đã tháo bỏ trang sức, chỉ mặc chiếc váy lụa trắng đơn giản. Sự lạnh lùng và kiêu hãnh tự nhiên của một nhà thiết kế tài năng dường như quay trở lại, tạm thời thay thế sự yếu đuối của con nợ.
“Chào cô Cố. Cô đến không báo trước, hẳn là có việc gấp.” Nhược Hi giữ giọng bình tĩnh, sử dụng sự xa cách lịch sự nhất mà vai diễn 'Phu nhân Cố' cho phép.
“Gấp? Chị dâu à,” Minh Châu dùng từ "chị dâu" một cách mỉa mai, khiến Nhược Hi cảm thấy bị châm chọc. “Tôi đến để xem. Xem người phụ nữ dùng 15 tỷ tiền bẩn để đổi lấy danh phận là loại người nào. Tôi không nghĩ một nhà thiết kế vừa phá sản lại có thể hiểu được luật chơi của giới thượng lưu.”
Minh Châu tiến lại gần hơn, ánh mắt cô ta dừng lại ở chiếc nhẫn cưới trên tay Nhược Hi, dường như đang phân tích từng carat kim cương.
“Nhẫn của chị đẹp đấy. Nhưng tiếc là nó không mua được sự tôn trọng của gia tộc Cố. Hay cô nghĩ rằng sau 75 ngày, anh Hàn Bách sẽ giữ cô lại vì cô có kỹ năng giường chiếu tốt?” Lời nói của Minh Châu mang theo mùi thuốc súng, trực tiếp và độc địa.
Sự sỉ nhục trực diện khiến máu Nhược Hi sôi lên. Cô không thể để cô ta giẫm đạp lên sự hy sinh của mình. Cô đã chịu đựng Cố Hàn Bách, cô sẽ không chịu đựng bất kỳ ai khác nữa.
“Cô Cố Minh Châu,” Nhược Hi đứng dậy, đối diện cô ta với ánh mắt sắc lạnh không kém. “Hợp đồng của tôi và Tổng tài Cố là việc nội bộ của vợ chồng tôi. Anh ấy đã bảo vệ tôi trước truyền thông, và anh ấy sẽ làm điều tương tự với bất kỳ ai cố tình gây rối trong lãnh địa riêng của anh ấy.”
“Lãnh địa riêng?” Minh Châu cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng rộng, thu hút sự chú ý của các người hầu lén lút. “Cô nghĩ cái nơi này là của cô sao? Đây là Phủ Bán Nguyệt, nơi mẹ tôi quản lý. Cô chỉ là khách trọ có thời hạn. Đừng quên thân phận của mình.”
“Khách trọ hay Chủ nhân, điều đó do Tổng tài Cố quyết định,” Nhược Hi nói, bước đến chiếc bàn gỗ mun. “Anh ấy đã nói rất rõ ràng tại cuộc họp báo: Ai dám chạm vào gia đình cô ấy, người đó sẽ phải đối mặt với toàn bộ Tập đoàn Hách Triều. Tôi là gia đình của anh ấy, dù là tạm thời. Nếu cô đến đây để làm khó tôi, cô đang thách thức lời cảnh cáo của chính anh trai họ của mình.”
Nhược Hi cúi người, lấy điện thoại. Cô giả vờ mở danh bạ, động tác chậm rãi nhưng đầy uy hiếp. “Thật trùng hợp, tôi đang định gọi cho Lâm Tấn để hỏi về lịch trình tối nay của Tổng tài. Hay tôi nên nói với anh ấy rằng cô Cố Minh Châu đang gây ra sự bất ổn trong nhà, ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của ‘phu nhân hợp pháp’?”
Minh Châu thoáng chốc cứng họng. Cô ta biết rõ Cố Hàn Bách không bao giờ dung thứ cho những kẻ cố tình làm rối kế hoạch của anh. Việc cô ta đến đây đã là liều lĩnh, nhưng nếu tin đồn cô ta quấy rối 'vợ hợp pháp' của anh lọt đến tai ông nội Cố, mọi chuyện sẽ phức tạp. Cô ta không muốn trở thành con tốt bị hy sinh trong ván cờ quyền lực của anh trai họ.
“Cô— Cô được lắm, An Nhược Hi.” Minh Châu nghiến răng, giọng nói đầy hằn học. “Đừng tưởng diễn trò trước ống kính là xong. Anh Hàn Bách không phải loại người dễ rung động. Chúng ta còn 74 ngày nữa để xem cô có xứng đáng với chiếc nhẫn kim cương đó không.”
Cô ta quay lưng bỏ đi, tiếng giày cao gót gõ mạnh trên sàn cẩm thạch thể hiện sự tức giận tột độ và thất bại.
Nhược Hi đổ sụp xuống ghế, hơi thở gấp gáp. Cô đã thắng. Cô đã dùng chính uy quyền và sự kiểm soát của Cố Hàn Bách để bảo vệ mình. Nhưng chiến thắng này không mang lại niềm vui, chỉ có sự trống rỗng và nỗi sợ hãi mới: Cô đã chính thức tham gia vào cuộc chiến gia tộc Cố. Cô đã phải biến mình thành một con rối sắc bén để sinh tồn.
“Cô là người làm thuê cho tôi. Đừng bao giờ có ý định vượt qua giới hạn của hợp đồng. Hay, có cảm xúc không cần thiết.” Lời nói lạnh lùng của anh lại vang lên trong đầu. Cô phải giữ giới hạn, nhưng thế giới bên ngoài lại không cho phép cô làm điều đó.
Đêm đến, Nhược Hi nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố lấp lánh như những chiếc bẫy kim cương. Cố Hàn Bách đã về. Cô nghe thấy tiếng bước chân anh dưới sảnh. Màn đêm là lãnh địa của hợp đồng, nơi cô phải trả cái giá bằng thân thể để có được sự bảo vệ ban ngày. Cô đứng dậy, cởi chiếc váy lụa trắng, chậm rãi bước về phía giường, sẵn sàng cho Ngày thứ hai của Bảy mươi lăm ngày định mệnh.