hợp đồng thân mật bảy mươi lăm ngày

Chương 6: Quy Tắc Mới của Cuộc Chơi và Dấu Ấn Chiếm Hữu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng cửa phòng khách lớn đóng lại vang vọng như một lời tuyên bố. Cố Hàn Bách đã về.

An Nhược Hi đang chờ anh trong phòng ngủ chính. Sau khi đối đầu với Cố Minh Châu, cô đã học được một bài học: Sự yếu đuối chỉ là cái cớ để người khác giẫm đạp. Cô không còn là cô gái trẻ sợ hãi và run rẩy như đêm đầu tiên. Cô vẫn là con nợ, vẫn là người bị mua, nhưng cô sẽ mang theo sự kiêu hãnh của mình vào thỏa thuận này.

Cô không nằm đợi trên giường. Cô đứng bên cửa sổ kính, mặc chiếc áo choàng lụa mỏng manh Dì Mai chuẩn bị, nhìn ra thành phố lấp lánh bên dưới. Cô muốn đối diện với anh, không phải ở tư thế yếu thế.

Cố Hàn Bách bước vào. Anh tháo cà vạt, ném nó lên ghế sofa. Mệt mỏi sau cuộc họp căng thẳng với ông nội Cố và đối phó với những lùm xùm gia tộc, anh không giấu được vẻ cau có.

“Cô đang đợi tôi?” Anh hỏi, giọng nói nặng nề và lạnh lùng, không có chút cảm xúc cá nhân nào.

“Tôi đang đợi Tổng tài Cố hoàn thành nghĩa vụ của hợp đồng,” Nhược Hi đáp lại, giọng nói không còn run rẩy mà mang một sự bình thản đáng sợ. Cô quay lại, bước về phía anh. “Anh đã về muộn 15 phút so với giờ đã định. Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian của anh, cũng như của chính mình.”

Sự thay đổi trong thái độ của cô khiến Cố Hàn Bách khựng lại. Anh quen với sự sợ hãi, sự kháng cự, hoặc sự phục tùng nhút nhát. Anh không quen với sự chủ động bình tĩnh này. Anh nheo mắt, đánh giá cô như một đối thủ trong kinh doanh.

“Cô thay đổi rồi, Phu nhân Cố,” anh nói, tiến đến gần hơn, áp lực vô hình của anh bao trùm. “Cuộc gặp gỡ với Minh Châu hôm nay có vẻ đã dạy cô một điều gì đó.”

“Nó dạy tôi rằng tôi phải dùng mọi thứ mình có để sống sót,” Nhược Hi thẳng thắn. Cô vươn tay, không phải để vuốt ve, mà để tháo chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên của anh, hành động này đầy thách thức. “Bây giờ, anh có muốn tiếp tục hay không? Nếu không, tôi sẽ đi ngủ.”

Sự khiêu khích này là giới hạn cuối cùng. Cố Hàn Bách nắm lấy cổ tay cô, siết chặt. Lực mạnh mẽ, nhưng không gây đau đớn.

“Cô đang chơi với lửa, An Nhược Hi.”

“Lửa hay Băng, Tổng tài Cố?” Cô ngước nhìn, ánh mắt trong veo nhưng đầy thách thức. “Anh đang cần một lối thoát khỏi sự mệt mỏi của gia tộc. Tôi đang cần tiền. Đừng làm phức tạp hóa một giao dịch đơn giản.”

Chính lời nói "giao dịch đơn giản" đã châm ngòi cơn thịnh nộ bị đè nén của Cố Hàn Bách. Anh cúi xuống, nụ hôn lần này không còn là sự xác nhận quyền sở hữu như đêm đầu, mà là một sự trừng phạt mang tính chiếm đoạt. Anh muốn xé toạc lớp mặt nạ bình tĩnh cô vừa dày công xây dựng.

Anh đẩy cô vào tường, khiến chiếc áo choàng lụa tuột khỏi vai. Mọi sự chuẩn bị, mọi ý định giữ vững sự kiêu hãnh của Nhược Hi dường như tan biến dưới sự cuồng nhiệt và áp đảo của anh.

“Cô muốn giao dịch đơn giản?” Anh gằn giọng, hơi thở nóng rực phả vào tai cô. “Được. Tôi sẽ dạy cô cách một giao dịch được thực hiện.”

Anh bế cô lên, Nhược Hi vòng tay qua cổ anh theo bản năng, và họ lao vào nhau trong một cơn lốc hỗn loạn của ham muốn và quyền lực. Đêm đó, Cố Hàn Bách tàn nhẫn hơn, đòi hỏi nhiều hơn. Anh muốn kiểm soát không chỉ thân thể cô, mà cả phản ứng của cô. Anh muốn cô phải thừa nhận rằng cô không hề vô cảm với anh.

Nhược Hi vật lộn với những mâu thuẫn bên trong. Cô không muốn phục tùng, nhưng sự bá đạo và tinh tế của anh lại khơi gợi những cảm xúc mà cô không dám gọi tên. Cô đã tự nhủ sẽ trở thành một bức tượng đá, nhưng da thịt cô lại là bằng chứng sống cho sự phản bội của lý trí. Cô siết chặt tay vào bờ vai rộng của anh, tiếng thở dốc bị nén lại thành những tiếng nức nở vụn vặt.

“Thừa nhận đi,” Cố Hàn Bách thì thầm, giọng nói khàn đặc như than hồng. “Cô không hề ghét cảm giác này.”

Cô không thể trả lời. Cô chỉ có thể cắn chặt môi, cố gắng giữ lại chút danh dự cuối cùng.

Sau cao trào dữ dội, khi mọi thứ lắng xuống, không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng và nặng nề. Cố Hàn Bách vẫn giữ cô trong vòng tay, một hành động chưa từng có. Anh không nói gì, chỉ để hơi thở nặng nề của mình lan tỏa.

Nhược Hi cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ dưới lồng ngực anh. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

“Tổng tài Cố,” cô nói, giọng khàn đặc. “Tôi đã hoàn thành phần giao dịch của mình. Anh đã thấy sự phục tùng của tôi. Bây giờ, tôi có một yêu cầu.”

Cố Hàn Bách nhíu mày, khó chịu vì bị cắt ngang giây phút nghỉ ngơi sau cơn cuồng nhiệt. “Nói.”

“Nếu có ai đó trong gia tộc của anh, bất kể là ai, cố ý gây khó khăn cho gia đình tôi, tôi muốn anh Cố giúp đỡ họ một lần nữa mà không cần tôi phải lên tiếng.” Nhược Hi nhìn anh, sự kiên quyết trở lại trong mắt cô. “Tôi đã bán mình cho anh. Đừng để sự hy sinh của tôi trở nên vô nghĩa vì những âm mưu gia tộc vặt vãnh. Đây là điều khoản phụ miệng của giao dịch này.”

Cố Hàn Bách nhìn chằm chằm vào cô, dường như bị bất ngờ trước sự táo bạo này. Cô đang dùng chính sự phục tùng của cô trong đêm để đổi lấy lời cam kết cho gia đình.

Anh nâng tay, vuốt ve khuôn mặt cô, hành động này mang sự lạnh lùng của một cái chạm khảo sát. “Tham vọng đấy. Nhưng cô có biết, cô gái nhỏ,” anh nhếch mép, “Cố Minh Châu đã gặp tôi ngay sau khi rời khỏi đây? Cô ấy đã cố gắng hủy hoại danh tiếng của cô. Nhưng tôi đã dẹp yên. Cô đã an toàn rồi.”

Anh đẩy nhẹ cô ra khỏi vòng tay mình. “Không cần phải lo lắng về gia đình. Ít nhất là trong 73 ngày tới. Bây giờ, ngủ đi. Hoặc, nếu cô muốn tiếp tục ‘giao dịch’ này thêm một vòng nữa, tôi không phản đối.”

Nhược Hi quay lưng lại, chui vào chăn. Cô không muốn một vòng nữa. Cô chỉ muốn ngủ và quên đi sự nhục nhã này. Nhưng cô đã thắng. Cô đã dùng thân phận ‘Phu nhân Cố’ để đổi lấy sự bảo vệ chắc chắn từ chính Tổng tài.

Trong bóng tối, Cố Hàn Bách nhắm mắt lại. Anh không hề nhận ra, ánh mắt anh đã trở nên mềm mại hơn khi nhìn vào bóng lưng cô trong chăn. Cô gái này... thú vị hơn anh nghĩ. Hợp đồng này, có lẽ sẽ không tẻ nhạt như anh tưởng tượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×