Ba ngày trôi qua tại Phủ Bán Nguyệt.
Cuộc sống của An Nhược Hi đã hình thành một quy tắc kép: Ban ngày, cô là Phu nhân Cố hoàn hảo, tuân thủ lịch trình nghiêm ngặt của Tổng tài, bao gồm các buổi trà chiều từ thiện, các cuộc gặp gỡ xã giao chớp nhoáng, và việc luyện tập nghi thức. Cô đóng vai người vợ thanh lịch, kín đáo, và luôn nở nụ cười vừa đủ. Đổi lại, gia đình cô được an toàn tuyệt đối.
Ban đêm, cô trở lại là con nợ của Hợp đồng 75 ngày. Mỗi đêm, sự lạnh lùng của Cố Hàn Bách chỉ tăng thêm sự tàn nhẫn trong những đòi hỏi thân mật, như thể anh muốn xua đi sự mệt mỏi và áp lực từ thế giới bên ngoài bằng cách khẳng định quyền lực tuyệt đối lên cô. Tuy nhiên, Nhược Hi đã học được cách biến sự phục tùng thành một loại quyền lực, dùng nó để đòi hỏi sự bảo vệ.
Chiều thứ bảy, Dì Mai mang đến một chiếc hộp nhung lớn.
“Thưa phu nhân, tối nay Tổng tài có lịch tham dự Buổi đấu giá từ thiện Ngân Hà. Ngài ấy muốn phu nhân đi cùng.”
Buổi đấu giá Ngân Hà là sự kiện lớn nhất của giới thượng lưu, nơi các tập đoàn lớn cạnh tranh mua các vật phẩm đắt giá. Đây không chỉ là tiệc xã giao, mà còn là chiến trường kinh doanh.
Nhược Hi được khoác lên mình chiếc đầm dạ hội satin màu xanh sapphire, được cắt may tinh xảo ôm trọn cơ thể, để lộ bờ vai trần thanh mảnh. Bộ trang sức kim cương và ngọc trai trắng muốt càng làm tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng, quý phái, hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài nhà thiết kế giản dị trước đây.
Tám giờ tối, tại sảnh tiệc của khách sạn Empire.
Khi Cố Hàn Bách và An Nhược Hi xuất hiện, một sự im lặng gần như tuyệt đối bao trùm, sau đó là những tiếng xì xào ngưỡng mộ. Cố Hàn Bách, với bộ tuxedo đen lịch lãm, trông như một vị vua không ngai. An Nhược Hi, sánh bước bên anh, tựa như Nữ hoàng Băng giá—đẹp lộng lẫy, nhưng ánh mắt chứa đựng sự xa cách bí ẩn.
“Hôm nay cô không được phép nói về việc thiết kế,” Cố Hàn Bách thì thầm vào tai cô, tay anh siết nhẹ eo cô như một lời cảnh cáo. “Cô chỉ cần cười và giữ vững danh phận Phu nhân Cố. Mọi chuyện còn lại, cứ để tôi.”
Nhược Hi gật đầu. Cô biết vai trò của mình.
Họ đi giữa biển người, nhận những lời chào xã giao giả tạo và những cái cúi đầu tôn kính. Cô đóng tròn vai, nụ cười đoan trang, cánh tay khoác lấy cánh tay anh một cách tự nhiên như thể đó là điều cô đã làm cả đời.
Nhưng khi đang đứng gần khu vực đấu giá, một giọng nói trầm ấm và quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Thật bất ngờ. Tôi không nghĩ lại có cơ hội gặp ‘ngọn lửa sáng tạo’ của giới thiết kế ở đây, lại còn dưới danh phận này.”
An Nhược Hi quay lại. Tim cô lỡ mất một nhịp.
Đứng trước mặt họ là Lâm Khải. Tổng giám đốc tập đoàn kiến trúc và nội thất hàng đầu Đông Á, đối thủ cạnh tranh trực tiếp và khó chịu nhất của Tập đoàn Hách Triều trong các dự án quy hoạch đô thị. Lâm Khải cũng chính là người đã từng gửi lời mời làm việc danh dự cho cô trước khi công ty của gia đình cô sụp đổ. Anh ta mặc vest xám tro, lịch lãm nhưng toát lên vẻ hào hoa phóng khoáng, đối lập hoàn toàn với sự lạnh lùng áp đặt của Cố Hàn Bách.
“Tổng tài Lâm,” Cố Hàn Bách lạnh lùng lên tiếng, bàn tay trên eo Nhược Hi siết chặt đến mức cô cảm thấy đau nhói.
Lâm Khải phớt lờ sự căng thẳng đó, mỉm cười với Nhược Hi. “Tôi mừng vì cô đã trở lại với ánh đèn sân khấu, Nhược Hi. Cô đã làm lãng phí quá nhiều tài năng trong bóng tối rồi. Tôi vẫn còn giữ lại lời mời của mình. Nó không liên quan đến tiền bạc, mà là sự tôn trọng đối với nghệ thuật.”
Lời nói này của Lâm Khải không chỉ là sự khiêu khích đối với Cố Hàn Bách, mà còn là mũi tên xuyên thẳng vào sự giằng xé nội tâm của Nhược Hi. Nó nhắc cô nhớ rằng cô đã từ bỏ ước mơ và tài năng của mình vì bản hợp đồng nhục nhã này.
“Cảm ơn Tổng tài Lâm đã quan tâm,” Nhược Hi đáp lại, cố gắng giữ giọng điệu trung lập. “Tôi hiện đang tập trung toàn bộ thời gian và tâm trí cho gia đình. Vai trò hiện tại của tôi là Phu nhân Cố, tôi nghĩ điều đó quan trọng hơn.”
Lâm Khải nhìn vào mắt cô, ánh mắt chứa đầy sự tiếc nuối và hoài nghi. “Thật sao? Cô luôn là người đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Tôi hy vọng danh phận này không phải là một chiếc lồng quá đẹp, đến mức cô quên mất mình là một con chim đại bàng.”
Anh ta cúi người, làm một cử chỉ lịch thiệp. “Nếu cô cần bất cứ điều gì, Nhược Hi. Không liên quan đến tiền bạc hay hợp đồng. Chỉ là sự giúp đỡ của một người bạn cũ và một người ngưỡng mộ tài năng, cô biết cách tìm tôi.”
Lâm Khải rời đi, để lại một luồng không khí căng thẳng bao trùm.
Cố Hàn Bách không nói một lời nào, nhưng vẻ mặt anh đã chuyển sang màu lạnh lẽo đáng sợ. Anh nắm lấy tay Nhược Hi, kéo cô rời khỏi trung tâm tiệc, đi thẳng về phía ban công vắng vẻ.
“Anh đang làm gì vậy?” Nhược Hi hỏi, giọng đầy lo lắng.
Anh ép cô vào lan can ban công, che chắn cô khỏi tầm nhìn của những người khác bằng cơ thể cao lớn của mình. Hơi thở anh nóng rực, mùi rượu vang và quyền lực lan tỏa.
“Anh ta là người ngưỡng mộ? Hay là kẻ ngắm nghía vật sở hữu của tôi?” Cố Hàn Bách gằn giọng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy vào cô. “Cô dám nói về ước mơ của mình với một đối thủ của tôi? Cô có biết điều đó nguy hiểm thế nào không?”
“Tôi không hề nói về ước mơ! Tôi đã từ chối anh ta!” Nhược Hi cố gắng đẩy anh ra, nhưng cơ thể anh vững chắc như một bức tường. “Tôi đã làm theo đúng những gì anh bảo: giữ vững danh phận Phu nhân Cố.”
“Danh phận? Danh phận của cô là để bảo vệ Tập đoàn Hách Triều, không phải để gợi lên sự tiếc nuối và ham muốn của kẻ khác!” Cố Hàn Bách cúi xuống, nụ hôn lần này không phải để che mắt công chúng, mà là sự giận dữ thuần túy.
Nó là một lời khẳng định quyền sở hữu thô bạo, tàn nhẫn và công khai. Nụ hôn dữ dội đến mức gần như không thể thở nổi, nhưng lại khiến Nhược Hi cảm thấy một dòng điện nguy hiểm chạy dọc sống lưng. Cô phải giữ im lặng, cô phải phục tùng, nếu không anh sẽ bùng nổ.
“Cô là của tôi,” anh thì thầm, giọng nói khàn khàn và mang tính răn đe. “Ngay cả ý nghĩ của cô cũng là của tôi trong 72 ngày tới. Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện có một lựa chọn khác.”
Anh đột ngột buông cô ra, quay lưng lại, chỉnh lại cà vạt. “Bữa tiệc kết thúc. Về nhà.”
Trong xe, không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở. Nhược Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra mối nguy hiểm không chỉ đến từ Minh Châu hay giới truyền thông, mà còn đến từ chính sự chiếm hữu điên cuồng của Tổng tài. Anh tức giận không phải vì hợp đồng bị phá vỡ, mà vì có một người đàn ông khác đã nhìn thấy giá trị đích thực của cô.
Nhược Hi nhắm mắt lại. Đêm nay, sự trừng phạt của anh sẽ là điều khó tránh khỏi. Cô đã vô tình chạm vào giới hạn của lòng kiêu hãnh của Cố Hàn Bách.