Chiếc Mercedes-Maybach màu đen lướt đi trong đêm tối, sự im lặng bên trong còn dày đặc và nặng nề hơn cả bóng đêm bao trùm Phủ Bán Nguyệt. An Nhược Hi cảm nhận được ánh mắt Cố Hàn Bách đang dán vào mình qua gương chiếu hậu, lạnh buốt và sắc như dao. Cô không dám nhìn lại, chỉ biết nhắm mắt, cảm nhận nỗi sợ hãi và sự phẫn uất âm ỉ đang lớn dần trong lồng ngực.
Về đến nhà, không cần bất kỳ lời nào, Cố Hàn Bách đã kéo cô lên cầu thang. Bàn tay anh nắm chặt cổ tay cô, không phải là dịu dàng, mà là sự khẳng định quyền lực tột độ. Chiếc đầm dạ hội satin xanh sapphire lộng lẫy kia bỗng chốc trở thành bộ áo tù nhân, đang bị kéo lê về phòng giam.
Cánh cửa phòng ngủ chính đóng sầm lại sau lưng họ, cắt đứt mọi mối liên hệ với thế giới bên ngoài. Đây là lãnh địa riêng của anh, nơi anh là Vua và cô là vật sở hữu không có quyền lên tiếng.
Nhược Hi cố gắng rút tay lại. "Anh đang làm gì vậy, Cố Hàn Bách? Tôi đã hoàn thành vai trò của mình tại buổi tiệc. Tôi đã từ chối Lâm Khải. Anh không thể..."
“Không thể?” Cố Hàn Bách quay phắt lại, khuôn mặt anh tối sầm dưới ánh đèn mờ ảo. “Cô nghĩ hợp đồng này là trò đùa sao, An Nhược Hi? Tôi đã cứu gia đình cô. Cô đã bán mình cho tôi. Cô là vật phẩm đắt giá nhất trong Tập đoàn Hách Triều hiện nay, và tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là đối thủ của tôi, nhìn ngó hay thèm muốn.”
Anh tiến lại gần, ép cô lùi về phía tường. Áp lực từ cơ thể anh khiến cô nghẹt thở.
“Cô có biết Lâm Khải là ai không? Anh ta là kẻ giỏi nhất trong việc cướp đi những thứ mà tôi coi trọng. Hôm nay, anh ta không chỉ hỏi thăm về cô, mà là đang gián tiếp thách thức quyền lực của tôi. Và cô, cô lại cho anh ta cái quyền được nhớ đến tài năng của cô.”
Lời nói của anh như một mũi kim đâm vào tâm can cô: Anh không ghen. Anh chỉ đang giận dữ vì kiêu hãnh bị tổn thương và vì quyền sở hữu bị xâm phạm. Cô không phải là người phụ nữ của anh, cô chỉ là tài sản của anh.
“Vậy thì anh nên nhìn nhận vấn đề,” Nhược Hi ngẩng cao đầu, ánh mắt cô đầy nước nhưng không hề khuất phục. “Nếu anh chỉ muốn tôi là một con rối hoàn hảo, thì đừng đưa tôi ra ngoài. Anh không thể cấm người khác nhìn thấy giá trị của tôi! Tài năng của tôi không phải là thứ anh mua được!”
“Không mua được?” Cố Hàn Bách cười khẩy, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng. Anh giơ tay lên, kéo mạnh dây kéo sau lưng chiếc váy satin. Tiếng vải xé toạc khô khốc vang lên, chiếc váy xanh sapphire đắt tiền rơi xuống chân cô như một vũng nước lụa, lộ ra thân hình mảnh dẻ của cô.
“Tôi đã mua tất cả mọi thứ thuộc về cô,” anh gằn giọng, giọng nói khàn đặc vì cơn thịnh nộ. “Bao gồm cả danh dự, thời gian, và sự tập trung của cô. Cô đã quên quy tắc đầu tiên sao? Tuyệt đối phục tùng.”
Anh đẩy cô nằm xuống tấm thảm lông cừu mềm mại dưới chân. Sự thô bạo bất ngờ này không phải là hành vi quen thuộc của anh trong những đêm trước. Nó là sự trừng phạt, là sự khẳng định quyền lực tối cao, là việc anh phải đánh dấu lãnh thổ ngay lập tức để xóa đi bất kỳ ảnh hưởng nào từ Lâm Khải.
Nhược Hi cố gắng kháng cự, nhưng lực của cô quá yếu ớt. Cô cắn vào môi, không cho phép mình phát ra tiếng rên rỉ, không cho phép mình thừa nhận bất kỳ sự yếu đuối nào trước sự chiếm hữu tàn bạo này. Cô là người làm công, và đây là cái giá của việc vi phạm hợp đồng. Cô tự nhủ.
Nhưng trong cơn cuồng nộ đầy chiếm hữu đó, cô cảm nhận được một sự mâu thuẫn kỳ lạ. Anh không hề lạnh lùng như trước, mà là bốc lửa, gần như mất kiểm soát. Sự giận dữ của anh không chỉ là vì kinh doanh, nó còn là một thứ cảm xúc hỗn độn mà cô chưa từng thấy.
Màn thân mật diễn ra không phải trong sự dịu dàng, mà trong sự áp đặt tuyệt đối. Cố Hàn Bách không ngừng thì thầm những lời lẽ buộc tội vào tai cô, mỗi câu nói đều là một lời nhắc nhở rằng cô là của anh, chỉ của riêng anh.
“Mắt cô chỉ được nhìn tôi. Tay cô chỉ được chạm vào tôi. Ý nghĩ của cô… cũng không được phép có bất kỳ người đàn ông nào khác.”
Anh để lại những dấu ấn không thể xóa nhòa trên làn da trắng ngần của cô, như một con thú đang đánh dấu lãnh thổ, đảm bảo rằng ngay cả vào ngày mai, khi cô trở lại vai trò Phu nhân Cố, cô vẫn mang theo bằng chứng của quyền sở hữu tối cao.
Khi mọi thứ lắng xuống, Nhược Hi nằm đó, kiệt sức và trống rỗng. Chiếc đầm đắt tiền của cô nằm rách nát dưới sàn.
Cố Hàn Bách nằm bên cạnh cô, thở dốc. Anh không rời đi ngay như thường lệ. Anh nằm đó, giữ lấy cô trong vòng tay mình, một hành động hoàn toàn không phù hợp với sự lạnh lùng của anh.
“71 ngày,” anh đột ngột nói, giọng anh trầm và khàn đặc, giống như tiếng than thở hơn là một lời tuyên bố.
“Cái gì?” Nhược Hi mệt mỏi hỏi.
“Chỉ còn 71 ngày nữa thôi. Cô có thể quay lại với sự nghiệp thiết kế của mình sau đó. Tôi sẽ không ngăn cản.” Anh nói, kéo chăn mỏng đắp cho cô, cử chỉ nhẹ nhàng đến mức khiến cô không tin vào mắt mình.
“Tại sao anh lại nói điều đó?” Nhược Hi quay sang nhìn anh. Cô mong đợi sự chế giễu, không phải sự nhượng bộ miễn cưỡng này.
“Vì tôi không muốn cô nhìn tôi với ánh mắt căm ghét thêm nữa.” Anh nhắm mắt lại. “Hợp đồng này là một sự sắp xếp cần thiết. Tôi không muốn phá hủy hoàn toàn ngọn lửa mà Lâm Khải đã nhìn thấy.”
Anh siết nhẹ cánh tay đang ôm cô. “Nhưng đừng quên, trong 71 ngày này, cô là của tôi. Mọi thứ. Đừng bao giờ làm tôi phải tức giận nữa.”
Lần đầu tiên, Cố Hàn Bách không đẩy cô đi. Anh giữ cô, như thể cô là một vật quý giá đã được đánh dấu an toàn. Nhược Hi nhìn khuôn mặt anh trong bóng tối, nơi sự mệt mỏi và cô độc của một Tổng tài quyền lực hiện rõ. Cô bắt đầu nghi ngờ. Phải chăng sự chiếm hữu này không hoàn toàn chỉ là vì kiêu hãnh? Phải chăng, đằng sau sự tàn nhẫn của hợp đồng, có một tình cảm cấm kỵ nào đó đang bắt đầu nảy nở, dù là sai trái và đầy mâu thuẫn.
An Nhược Hi lẳng lặng nằm yên, lắng nghe nhịp thở đều đặn của người đàn ông bên cạnh. Cô không dám cử động, sợ hãi phá vỡ khoảnh khắc bình yên giả tạo này. Gã đàn ông vừa trừng phạt cô một cách tàn bạo lại đang ôm cô như thể cô là toàn bộ thế giới của hắn. Sự mâu thuẫn này khiến lý trí cô quay cuồng.
Cô tự nhủ đó chỉ là sự ích kỷ của kẻ sở hữu, nhưng trái tim lại cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại, yếu ớt hơn ẩn sâu trong ánh mắt lạnh lùng của anh. Cô chợt nhớ lại lời nói của Lâm Khải: "ngọn lửa sáng tạo". Phải, Cố Hàn Bách đã không dập tắt nó. Anh muốn giữ nó, nhưng lại muốn khóa cô trong chiếc lồng của riêng anh. Tình cảm nào có thể lớn lên từ một bản hợp đồng mua bán thân xác và linh hồn như thế này? Cô không thể chấp nhận.
Cô chỉ còn 71 ngày để giữ vững lý trí và tinh thần. Cô phải thoát ra khỏi vòng tay này, trước khi cô không còn muốn thoát ra nữa và mãi mãi đánh mất bản thân mình trong sự bảo hộ độc tài. Nỗi sợ hãi lớn nhất không còn là Lâm Khải hay gia tộc Cố, mà là chính sự lệ thuộc vào người đàn ông này.
Cô nắm chặt tay, thề rằng sự nhượng bộ vừa rồi là lần cuối cùng cô để cảm xúc xen vào, không để bất kỳ tia hy vọng viển vông nào nảy mầm. Mọi thứ phải kết thúc trong 71 ngày, chính xác như hợp đồng đã định. Đó là sự tự cứu rỗi duy nhất cô còn có. Cô không thể để mình mềm lòng trước sự độc đoán ẩn chứa sự yếu đuối này.