Diệp Mây trở về căn hộ thuê nhỏ của mình. Cơ thể cô ướt lạnh, nhưng sự nhục nhã còn lạnh hơn. Cô đặt bản hợp đồng lên bàn, dưới ánh đèn mờ. Cô cần đọc lại, cần cố gắng tin rằng đây chỉ là một giấc mộng.
Bản hợp đồng được in trên giấy chuyên dụng, chữ ký của Lãnh Kiệt ở bên A sắc lạnh như chữ ký của ma quỷ. Cô lấy bút bi, gạch chân những điều khoản khiến cô nghẹt thở:
Quyền kiểm soát (Thời gian): Diệp Mây phải có mặt tại dinh thự trước 6 giờ chiều mỗi ngày. Mọi hoạt động bên ngoài phải được Lãnh Kiệt cho phép.
Quyền tiếp cận (Thiết bị): Điện thoại cá nhân, máy tính xách tay của cô phải được cài đặt phần mềm giám sát. Lãnh Kiệt có quyền truy cập mọi thông tin liên lạc của cô.
Quyền phục tùng (Thể xác): Đây là điều khoản tàn nhẫn nhất. “Bên B không có quyền từ chối bất kỳ hành vi thể xác nào do Bên A yêu cầu. Mọi phản kháng hoặc chống đối sẽ được coi là vi phạm hợp đồng và kéo theo hình phạt tương ứng.”
Hình thức thể hiện: "Bên B phải tuân theo các yêu cầu về trang phục và cử chỉ cá nhân theo ý muốn của Bên A khi ở trong phạm vi biệt thự." (Điều này ám chỉ việc mặc những trang phục khiêu gợi hoặc chấp nhận các vai trò phục tùng.)
Diệp Mây nhắm mắt lại. Hắn ta không chỉ muốn cô trên giường, hắn ta muốn sở hữu cô hoàn toàn, từ ý chí đến hơi thở. Đây là sự tra tấn tâm lý, không phải tình dục.
Nhưng cô không có lựa chọn. Cứu công ty, cứu em trai – đó là điều quan trọng hơn tất cả. Lòng tự trọng, sau cùng, chỉ là một thứ xa xỉ.
Sáu giờ sáng. Tiếng chuông cửa vang lên.
Bên ngoài là một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục đen lịch sự, Thư ký Chu, với ánh mắt chuyên nghiệp đến đáng sợ.
"Diệp tiểu thư, tôi đến để hỗ trợ cô chuyển nhà. Lãnh tổng muốn cô đến biệt thự ngay trong sáng nay."
Thư ký Chu không nói thêm bất cứ điều gì về hợp đồng. Cô ta chỉ là người thực thi. Mây chỉ kịp gói ghém vài bộ quần áo đi làm cần thiết và một vài kỷ vật nhỏ. Tất cả những thứ khác đều là dư thừa, bởi cô biết, khi đến đó, cô sẽ sống theo quy tắc của Lãnh Kiệt.
Chiếc xe hơi màu đen sang trọng đưa cô băng qua thành phố. Mây cố gắng ngắm nhìn những tòa nhà chọc trời, nơi cô từng ước mơ được thiết kế. Giờ đây, cô đang đi vào một nơi mà cô không hề muốn, để làm một việc cô không bao giờ nghĩ mình sẽ làm.
Mây được đưa đến một khu đất rộng lớn, biệt lập trên đồi. Cánh cổng sắt đen to lớn tự động mở ra, hé lộ Dinh thự Hoàng Gia. Nó không chỉ là một ngôi nhà, đó là một pháo đài bằng đá cẩm thạch trắng và kính, lạnh lẽo, nguy nga, và lấp lánh dưới ánh nắng sớm.
"Đây là nơi cô sẽ sống trong sáu tháng tới," Thư ký Chu nói. "Mọi thứ cần thiết đã được chuẩn bị sẵn sàng."
Mây được dẫn vào một căn phòng lớn, không phải phòng ngủ chính, mà là một căn phòng dành cho khách, nhưng được trang trí lộng lẫy theo tông màu xám lạnh.
"Đây là tủ quần áo," Thư ký Chu mở ra một cánh cửa lớn. Mây há hốc. Tủ quần áo không chứa những bộ đồ công sở, mà là một bộ sưu tập váy ngủ lụa mỏng, nội y ren, và những chiếc đầm cocktail khiêu gợi. "Lãnh tổng đã tự tay chọn chúng. Bắt đầu từ tối nay, cô sẽ chỉ mặc những thứ này khi ở trong biệt thự."
Sự kiểm soát tuyệt đối khiến Mây cảm thấy nghẹt thở.
"Và đây..." Thư ký Chu đưa cho cô một chiếc vòng cổ bạc mảnh dẻ, có chạm khắc một chữ 'K' nhỏ.
"Đây là gì?" Mây hỏi, giọng cô khô khốc.
"Đây là biểu tượng. Nó cho thấy cô đã thuộc về ai. Lãnh tổng muốn cô luôn đeo nó. Nó là dây xích vô hình của cô."
Mây nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế dòng nước mắt. Cô chậm rãi đeo chiếc vòng lên cổ. Cảm giác kim loại lạnh lẽo chạm vào da thịt như một lời nhắc nhở đau đớn về thân phận mới.
"Tốt," Thư ký Chu gật đầu. "Bây giờ, cô cần nghỉ ngơi. Lãnh tổng sẽ trở về lúc bảy giờ tối. Cô phải tắm rửa, trang điểm nhẹ nhàng, và đợi anh ấy trong phòng khách chính. Không được mặc áo ngực, và hãy chọn chiếc váy lụa mỏng nhất."
Đây chính là lúc màn dạo đầu của sự phục tùng bắt đầu.
Khi Thư ký Chu rời đi, Diệp Mây đứng trước gương. Chiếc vòng bạc lấp lánh trên cổ. Cô đưa tay chạm vào nó, cảm thấy sự ghê tởm, nhưng đồng thời, một cảm giác cấm kỵ và nguy hiểm kỳ lạ cũng dâng lên. Cô là một kiến trúc sư, một người phụ nữ của sự nghiệp, nhưng giờ đây, cô đã bị hạ thấp thành một vật trang trí gợi cảm cho một người đàn ông xa lạ.
Bảy giờ tối. Ánh đèn chùm trong phòng khách lớn lấp lánh. Mây ngồi trên chiếc ghế sofa da, mặc chiếc váy lụa màu rượu vang, mỏng đến mức cô cảm thấy hoàn toàn trần trụi. Cô đã làm theo lời dặn, không mặc áo ngực. Mỗi chuyển động của cô đều khiến chất liệu lụa trượt trên da, lạnh và khiêu khích.
Cánh cửa lớn mở ra. Lãnh Kiệt bước vào. Hắn ta vẫn mặc bộ vest quyền lực như lúc sáng. Hắn ta nhìn thấy cô.
Ánh mắt hắn ta lướt qua cô, từ chiếc vòng bạc trên cổ, xuống làn da trần trụi lộ ra dưới lớp lụa mỏng, dừng lại ở đôi chân đang co ro vì lo lắng. Ánh mắt đó không có sự tôn trọng, chỉ có sự đánh giá và ham muốn chiếm hữu.
"Màu rượu vang," Lãnh Kiệt trầm giọng nói, cởi áo khoác và ném lên lưng ghế. "Màu sắc rất hợp với sự run rẩy của cô."
Hắn ta tiến đến, không nói một lời. Hắn ta đặt tay lên cổ cô, cảm nhận chiếc vòng bạc. Ngón tay lạnh buốt của hắn ta chạm vào da thịt cô, khiến Mây rùng mình.
"Cô đã chấp nhận dây xích của mình."
Hắn ta cúi xuống, thì thầm vào tai cô, giọng nói khàn khàn nhưng đầy uy lực, khiến toàn bộ cơ thể Mây căng lên vì sự kích thích và sợ hãi.
"Tối nay, chúng ta sẽ bắt đầu bài học đầu tiên. Bài học về quyền lực tuyệt đối và sự phục tùng không điều kiện."
Diệp Mây nhắm nghiền mắt lại, cảm thấy mình đang bị cuốn vào một dòng xoáy đen tối, nơi cô sẽ không còn là chính mình nữa.