hợp đồng thân xác

Chương 3: BÀI HỌC ĐẦU TIÊN: GIỚI HẠN VÀ KIỂM SOÁT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngón tay lạnh lẽo của Lãnh Kiệt vẫn đặt trên chiếc vòng bạc, nơi cổ Mây. Hơi thở hắn ta nóng rực sau tai cô, mang theo mùi vị kích thích của sự chiếm hữu.

"Cô đang run, Diệp Mây," hắn ta nói, giọng điệu mang sự thỏa mãn tột độ. "Sự sợ hãi của cô thật đẹp."

Mây cố gắng lùi lại, nhưng hắn ta đặt một tay lên eo cô, giữ chặt. "Hãy nhớ, cô không có quyền di chuyển nếu tôi chưa cho phép. Đây là luật đầu tiên."

Hắn ta không kéo cô vào một nụ hôn cuồng nhiệt. Thay vào đó, hắn ta bắt đầu một trò chơi kiểm soát tàn nhẫn hơn.

Lãnh Kiệt dùng ngón trỏ, lướt chậm rãi từ xương quai xanh của cô, đi xuống khe ngực được phô bày trọn vẹn dưới lớp lụa mỏng. Mây siết chặt tay, nhắm mắt lại. Cảm giác lạnh buốt của ngón tay hắn ta trên làn da trần khiến cô rùng mình.

"Mở mắt ra," hắn ra lệnh. "Hãy nhìn tôi. Cô phải chứng kiến sự phục tùng của chính mình."

Mây buộc phải mở mắt, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, không đáy của hắn. Cô thấy sự lạnh lùng, nhưng ẩn sâu bên trong là một ngọn lửa tham vọng, không chỉ muốn chiếm đoạt cơ thể cô mà còn muốn thâu tóm cả tâm hồn cô.

"Trong suốt sáu tháng, tôi sẽ dạy cô cách trở thành của tôi. Mọi cử chỉ, mọi suy nghĩ, đều phải xoay quanh sự thỏa mãn của tôi."

Hắn ta dừng ngón tay tại rốn cô, rồi nhẹ nhàng kéo sợi lụa mỏng xuống thêm một chút, để lộ thêm phần da thịt mềm mại. Mây cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên rỉ vì sự sỉ nhục.

"Đêm nay, tôi không vội," Lãnh Kiệt thản nhiên nói, như đang nói về một bản hợp đồng kinh doanh. "Bài học đầu tiên là sự công khai. Cô phải quen với việc cơ thể cô bị phơi bày. Mọi ngóc ngách của căn nhà này đều có camera. Tôi sẽ theo dõi cô."

Mây tái mặt. "Ngài... ngài lắp camera ở khắp mọi nơi?"

"Đúng vậy," hắn ta khẳng định. "Ngay cả trong phòng tắm, trừ toilet. Tôi muốn biết cô làm gì, ngủ như thế nào, và khi cô tự trấn an bản thân trong những đêm cô đơn."

Lời nói trần trụi, mang tính dâm dục đó làm má cô nóng bừng. Đây không phải là tình dục, đây là sự phơi bày bản thân hoàn toàn.

Lãnh Kiệt đột ngột nhấc bổng cô lên, không chờ đợi sự đồng ý, và bế cô đi ngang qua căn phòng khách rộng lớn. Cô theo bản năng vòng tay qua cổ hắn, và cảm thấy sức mạnh áp đảo của hắn ta.

Hắn ta đưa cô lên lầu, vào căn phòng ngủ chính. Nó lớn gấp ba lần căn hộ của cô, với một chiếc giường bọc da đen đặt ở trung tâm.

Lãnh Kiệt đặt cô xuống, nhẹ nhàng đến đáng sợ, bên cạnh chiếc giường. "Bây giờ, bài học thứ hai. Phá vỡ rào cản. Cô không được che giấu cơ thể mình nữa."

Hắn ta không hề chạm vào cô lần nữa. Hắn ta chỉ lùi lại một bước, khoanh tay trước ngực, và nhìn cô. Ánh mắt hắn ta là sự áp lực lớn nhất.

"Cởi ra," hắn ra lệnh. "Từng món một. Chậm rãi. Và nhìn thẳng vào mắt tôi."

Mây cảm thấy dạ dày mình quặn lại. Ý chí cô phản kháng. Cô là Diệp Mây, một kiến trúc sư kiêu hãnh. Cô không thể làm điều này.

"Tôi không..."

Ánh mắt Lãnh Kiệt lập tức trở nên nguy hiểm. "Vi phạm hợp đồng lần đầu tiên? Hình phạt sẽ rất nặng, Mây. Cô muốn tôi đích thân giúp cô cởi sao? Cô sẽ không thích cách tôi làm đâu."

Nỗi sợ hãi đã thắng. Cô nhớ đến em trai. Cô không còn là chính mình. Cô nhấc bàn tay run rẩy, kéo khóa chiếc váy lụa xuống. Chất lụa mỏng manh tuột xuống sàn nhà, chất đống xung quanh mắt cá chân cô.

Cô đứng đó. Hoàn toàn trần trụi, chỉ còn chiếc vòng bạc lấp lánh trên cổ, biểu tượng của sự chiếm hữu.

Cả phòng im lặng. Chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Mây. Lãnh Kiệt nhìn cô, cái nhìn kéo dài, chậm rãi, đầy quyền lực, không có dục vọng cấp bách, chỉ có sự chiêm ngưỡng một món đồ chơi mới.

"Đẹp," hắn ta cuối cùng nhận xét, giọng khàn khàn hơn một chút. "Món đồ chơi này rất hoàn hảo."

Hắn ta bước tới, không ôm, không hôn. Hắn ta chỉ dùng ngón tay lạnh lẽo, chạm vào vòng eo thon gọn của cô, rồi đi xuống vùng đùi non đang co lại.

"Nhưng chưa hoàn hảo lắm. Cô còn quá căng thẳng."

Lãnh Kiệt nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô về phía cửa sổ lớn. Ánh đèn thành phố rực rỡ bên ngoài như đang nhìn vào căn phòng.

"Hãy nhìn ra ngoài, Mây. Hãy nhớ rằng cô đang ở đây, trần trụi và phục tùng, trong căn phòng này, và không một ai biết. Sự bí mật này, sự cấm kỵ này... chính là bài học đầu tiên."

Hắn ta đẩy cô vào giường, chiếc giường mềm mại nuốt chửng cơ thể cô. Lãnh Kiệt không cởi đồ, hắn ta chỉ trèo lên giường, nằm ngay bên cạnh cô.

"Ngủ đi," hắn ta ra lệnh. "Đêm nay tôi chỉ muốn cô nằm im bên cạnh tôi, trần trụi và biết ơn vì tôi đã giữ lời hứa xóa nợ. Chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai, Diệp Mây. Và cô sẽ gọi tôi là Chủ nhân."

Cô nằm im, nước mắt lăn dài. Chiếc vòng bạc trên cổ cô lạnh buốt, nhưng cơ thể cô, dù sợ hãi, lại bắt đầu cảm nhận một chút nhiệt độ từ cơ thể cường tráng, đầy quyền lực của người đàn ông nằm cạnh. Sự tàn nhẫn và sự chiếm hữu của hắn ta đã tạo ra một lửa tình dục đen tối mà cô chưa từng biết đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×