Mây tỉnh dậy trong căn phòng lạ lẫm. Chiếc giường rộng lớn và mềm mại, nhưng cảm giác trần trụi và lạnh lẽo không hề biến mất. Lãnh Kiệt đã rời đi từ lúc nào, không một lời thông báo. Sự vắng mặt của hắn ta, ironically, còn khiến cô cảm thấy sự kiểm soát lớn hơn.
Cô bật dậy, quấn vội tấm chăn lụa quanh người và chạy vào phòng tắm. Sau cơn tắm nước nóng kéo dài, Mây nhìn mình trong gương. Vòng cổ bạc chữ 'K' vẫn nằm yên trên cổ cô, như một lời thề nguyền.
Cô bước ra, và một chiếc áo choàng tắm lụa mỏng màu đen được treo sẵn trên móc. Cùng với nó là một tấm thẻ nhỏ.
“Đây là đồng phục của cô khi ở trong dinh thự ban ngày. Luôn luôn phải đeo vòng cổ. Không được phép mặc nội y. Thư ký Chu sẽ đưa cô đi tham quan căn nhà lúc 10 giờ sáng. – Lãnh Kiệt.”
Quy tắc Không nội y! Diệp Mây cắn môi. Hắn ta muốn cô luôn ở trạng thái dễ bị tổn thương và bị phơi bày ngay cả khi không có hắn ta ở gần. Hắn ta không chỉ kiểm soát cô trong phòng ngủ, mà còn trong mọi ngóc ngách của cuộc sống.
Cô khoác chiếc áo choàng lên. Nó quá mỏng, chỉ che được những phần thiết yếu, và mỗi bước đi đều khiến nó khẽ hở ra, để lộ những đường cong bên trong. Chỉ nghĩ đến việc phải đối diện với người hầu và nhân viên của hắn trong trang phục này đã khiến cô đỏ mặt.
Đúng 10 giờ, Thư ký Chu gõ cửa. Mây đã cố gắng buộc chặt dây thắt lưng áo choàng, nhưng cô biết, với chất liệu lụa trơn tuột này, sự che giấu chỉ là một trò đùa.
Thư ký Chu, vẫn chuyên nghiệp và lạnh lùng, lướt mắt qua trang phục của Mây. Cô ta không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay phán xét, chỉ như đang kiểm tra một sản phẩm đã đạt tiêu chuẩn.
"Điện thoại của cô đã được cài đặt ứng dụng liên lạc nội bộ và theo dõi vị trí. Cô không được tắt nó," Thư ký Chu thông báo, đưa lại cho cô chiếc điện thoại. "Và đây là nội quy chi tiết của dinh thự."
Nội quy được in ra giấy, kèm theo những ghi chú viết tay bằng mực đỏ:
Về Ngôn Ngữ: Khi ở trong dinh thự, Diệp Mây phải gọi Lãnh tổng là "Chủ nhân".
Về Phục Vụ: Mọi bữa ăn, thức uống phải được tự tay chuẩn bị và dâng lên Lãnh Kiệt khi hắn trở về.
Về Tự Do Cá Nhân: Không được rời khỏi dinh thự mà không có sự cho phép bằng văn bản từ Lãnh Kiệt. Nếu vi phạm, thời hạn hợp đồng sẽ được tăng gấp đôi.
"Nội quy này..." Mây lắp bắp.
"Là luật. Và cô là kiến trúc sư, cô hiểu rõ hơn ai hết, luật pháp phải được tuân thủ." Thư ký Chu nhấn mạnh, dứt khoát.
Cuộc tham quan diễn ra như một buổi lễ nhục hình. Mây phải đi qua các hành lang rộng lớn, phòng ăn, phòng tập gym, và gặp gỡ đội ngũ người hầu. Mỗi người họ đều nhìn Mây với ánh mắt tôn trọng, nhưng cô biết, họ đang đánh giá chiếc áo choàng lụa mỏng manh và chiếc vòng cổ bạc trên người cô.
Đặc biệt, khi đi qua phòng làm việc của Lãnh Kiệt, cô thấy một màn hình lớn. Thư ký Chu giải thích: "Đây là trung tâm điều khiển an ninh. Lãnh tổng có thể xem mọi góc trong nhà, mọi lúc."
Điều này xác nhận nỗi sợ hãi của cô: Hắn ta đang quan sát cô. Có thể ngay lúc này, hắn ta đang xem cô bước đi, xem cách cô cố gắng giữ cho chiếc áo choàng không bị bung ra.
"Và cuối cùng," Thư ký Chu dẫn cô đến một căn phòng nhỏ, ít được chiếu sáng. "Đây là phòng giải trí riêng. Lãnh tổng muốn cô dành thời gian rảnh rỗi ở đây, đọc sách hoặc suy nghĩ về những điều đã xảy ra."
Mây bước vào. Căn phòng có một chiếc ghế dài, một tủ sách, và một bàn trà. Nhưng điều khiến cô choáng váng là một bức tranh lớn treo trên tường: Đó là một bức tranh vẽ một người phụ nữ trần truồng, bị trói bằng dây lụa, với một chiếc vòng cổ tương tự như của cô. Bức tranh gợi cảm, táo bạo, và đầy sự phục tùng.
Mây cảm thấy như có một cú đánh mạnh vào dạ dày. Bức tranh này là một lời nhắc nhở kinh hoàng về số phận và vai trò của cô.
Buổi chiều, Mây ở lại trong căn phòng của mình, cố gắng làm việc trên máy tính. Khoảng một giờ sau, điện thoại cô rung lên. Đó là một tin nhắn văn bản từ số điện thoại lạ, nhưng cô biết là từ ai.
“Cô đang làm việc? Không phải giờ làm việc của cô đã kết thúc từ khi cô ký hợp đồng sao? Bây giờ, cô là vật giải trí của tôi, không phải một kiến trúc sư. Phòng camera số 4.”
Mây lập tức nhìn xung quanh. Hóa ra là chiếc camera nhỏ nằm khuất trên trần nhà. Hắn ta đang theo dõi cô.
Tin nhắn thứ hai tới, trần trụi và đầy quyền lực:
“Vào phòng tắm. Mở vòi hoa sen. Chụp một bức ảnh tự sướng thân thể trần trụi của cô, với chiếc vòng cổ, và gửi cho tôi. Đây là hình phạt cho việc cô đã cố gắng trốn tránh vai trò mới của mình.”
Mây cảm thấy máu dồn lên mặt. Hình phạt này không chỉ là hành vi dâm dục, mà là sự phá vỡ hoàn toàn giới hạn cá nhân của cô. Cô là một người phụ nữ kín đáo. Làm điều này là sự sỉ nhục cuối cùng.
Cô nhìn chiếc điện thoại, nhìn tấm hình của em trai mình làm hình nền. Cô không thể từ chối.
Mây bước vào phòng tắm, bật vòi hoa sen. Hơi nước bao phủ căn phòng. Cô nhìn vào ống kính, bàn tay run rẩy đưa điện thoại lên, chụp một bức ảnh. Chiếc vòng cổ bạc nổi bật trên làn da trắng ngần, đôi mắt cô mang đầy vẻ xấu hổ và nổi loạn.
Cô gửi bức ảnh đi, gần như ngay lập tức.
Chỉ vài giây sau, tin nhắn trả lời tới. Lần này, nó chỉ là một từ, lạnh lùng và thỏa mãn:
“Ngoan. Chiều nay tôi muốn thưởng thức bữa tối do chính tay cô nấu. Hãy chọn chiếc váy cô cho là gợi cảm nhất trong tủ quần áo. Và đừng quên gọi tôi là Chủ nhân khi chúng ta gặp nhau.”
Diệp Mây dựa vào bức tường gạch lạnh lẽo, hít thở dồn dập. Cô đã gửi bức ảnh. Cô đã hoàn thành hành động phục tùng đầu tiên, không phải qua tình dục, mà qua sự sỉ nhục công khai trong bí mật. Và đáng sợ hơn, cô nhận ra cơ thể mình, dù ý chí chống đối, lại đang phản ứng với sự thống trị của hắn ta.