Diệp Mây đã mất gần một giờ trước tủ quần áo. Không có chiếc váy nào là "bình thường." Cuối cùng, cô chọn một chiếc đầm hai dây bằng lụa satin màu xanh đậm, cắt xẻ sâu ở ngực và lưng. Cô không cần phải cố gắng để trông khiêu gợi; chính sự thiếu vắng của nội y và chiếc vòng cổ bạc đã hoàn thành nhiệm vụ đó. Chiếc váy ôm sát cơ thể, trượt trên da cô mỗi khi cô thở.
Cô xuống nhà bếp. Dưới sự hướng dẫn giám sát của đầu bếp riêng, cô loay hoay nấu một món bò bít tết đơn giản và món súp kem. Sự nhục nhã khi phải thực hiện công việc "người hầu" này, trong khi mang vẻ ngoài "người tình" này, khiến cô muốn khóc.
Bảy giờ tối, cô đặt đĩa thức ăn lên bàn ăn dài trong phòng ăn. Ánh nến lấp lánh phản chiếu trên chiếc vòng cổ. Cô đứng thẳng, chờ đợi.
Đúng lúc đó, Lãnh Kiệt bước vào.
Hắn ta đã thay vest, mặc một chiếc áo len mỏng màu xám than, đơn giản nhưng làm nổi bật cơ thể rắn chắc. Hắn ta nhìn cô. Ánh mắt lần này không chỉ là sự đánh giá, mà là sự hài lòng tột độ của một chủ nhân vừa được thỏa mãn.
"Cô đã làm rất tốt, Mây. Màu xanh này làm làn da cô càng thêm nổi bật."
Hắn ta tiến lại gần. Mây lùi lại một bước theo bản năng.
"Luật lệ số một," hắn ta nhắc nhở bằng giọng trầm. "Đứng im khi Chủ nhân đang đến gần."
Mây đứng yên như pho tượng, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn ta phả vào tai.
"Cô đã nấu ăn xong rồi sao, Tiểu thư hầu gái?"
Mây cảm thấy lồng ngực mình siết lại vì cái tên đó. Cô cúi đầu, thì thầm: "Vâng, Chủ nhân."
Lãnh Kiệt dùng ngón tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối mặt với ánh mắt đen sâu của hắn ta. "Nói to hơn. Tôi muốn nghe rõ tiếng cô thừa nhận vị trí của mình."
"Vâng, Chủ nhân," Mây lặp lại, giọng cô kiên quyết hơn, pha trộn giữa sự phẫn nộ và sự phục tùng.
Hắn ta cười khẩy, một âm thanh khô khốc. "Tốt. Bây giờ, đi lại đây."
Hắn ta kéo cô đến bên chiếc ghế cạnh bàn ăn, nơi hắn sẽ ngồi. Hắn ta không cho cô ngồi.
"Cô sẽ đứng bên cạnh, phục vụ tôi."
Bữa tối diễn ra trong sự căng thẳng tột độ. Mây phải cắt bít tết cho hắn, rót rượu. Mỗi khi Mây cúi người để phục vụ, chiếc đầm lụa lại trượt khỏi bờ vai, và Lãnh Kiệt lại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc lạnh, đầy sự chiêm ngưỡng.
"Ngon đấy," Lãnh Kiệt nói, sau khi nếm một miếng. "Cô nên tập trung vào việc này hơn là kiến trúc. Dù sao thì, cơ thể cô đã bán cho tôi rồi, tâm trí cô cũng nên thuộc về tôi."
Mây cố gắng lờ đi những lời châm chọc.
Lãnh Kiệt đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến gần đến nỗi bộ ngực cô gần như chạm vào vai hắn.
"Này, vật thế chấp," hắn ta thì thầm, giọng nói giờ đây mang đầy tính dâm dục. "Trong bức ảnh cô gửi chiều nay, vòng cổ trông rất tuyệt. Cô đã phải cắn môi khi chụp nó sao?"
Mây giật bắn người. Hắn ta đang sử dụng Lời nói "bẩn" ngay trên bàn ăn!
"Tôi... Tôi chỉ tuân thủ lệnh của ngài, Chủ nhân."
"Tuân thủ lệnh. Tốt." Hắn ta đặt tay lên đùi cô, tay hắn ta nóng rực xuyên qua lớp vải lụa mỏng. Hắn ta dùng lực, ép cô vào cạnh bàn.
"Nhưng tôi muốn biết, khi cô đứng trần trụi dưới vòi sen, cô có cảm thấy kích thích không? Việc phải che giấu cơ thể cho tôi xem, có làm cô ham muốn không?"
Mây muốn đấm vào mặt hắn ta. Nhưng cô không thể. Sự nhục nhã đã lên đến đỉnh điểm, nhưng điều đáng sợ là, cơ thể cô đang phản ứng lại sự đụng chạm và lời nói đó. Một cảm giác nóng rực, tội lỗi dâng lên.
"Tôi... không có," cô lắp bắp.
Lãnh Kiệt cười khẩy. Hắn ta rút tay ra khỏi đùi cô. "Nói dối là vi phạm hợp đồng, Mây. Đừng để tôi phải tự mình kiểm tra."
Hắn ta đứng dậy, đẩy ghế ra. Bữa tối kết thúc đột ngột.
"Vào phòng ngủ. Nằm trên giường. Đừng mặc gì ngoài chiếc vòng cổ. Tôi sẽ đến sau." Hắn ta quay lưng đi, nhưng dừng lại ở ngưỡng cửa.
"À, quên mất. Cô không được phép đụng chạm vào mình. Mọi khoái cảm của cô, đều phải là do tôi ban tặng. Nếu tôi phát hiện cô vi phạm, hình phạt sẽ liên quan đến sự trói buộc."
Hắn ta bỏ đi, để lại Mây đứng một mình trong phòng ăn. Chiếc váy lụa trượt trên da cô. Mây đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập điên cuồng.
Hắn ta đã thấy. Hắn ta đã biết cô đang cảm thấy gì. Sự kiểm soát của hắn ta không chỉ dừng lại ở hành động, mà còn ở sự khống chế ham muốn của chính cô.
Mây bước lên lầu, đôi chân không còn sức lực. Cô vứt chiếc đầm lụa xuống sàn, nằm lên chiếc giường lớn lạnh lẽo, nhìn chiếc vòng bạc lấp lánh trong bóng tối. Cô biết, đêm nay sẽ là đêm của sự thống trị, nơi cô không còn bất cứ giới hạn nào để che giấu.