hợp đồng thân xác

Chương 6: ĐÊM DÀI CỦA SỰ THỐNG TRỊ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mây nằm trên chiếc giường bọc da, hoàn toàn trần trụi. Chiếc vòng cổ bạc lấp lánh như một lời nguyền lạnh giá. Cô nằm thẳng, hai tay đặt bên người, cố gắng kiểm soát hơi thở, nhớ lại lời Lãnh Kiệt: “Cô không được phép đụng chạm vào mình.”

Cánh cửa phòng tắm mở ra. Lãnh Kiệt bước vào. Hắn ta chỉ mặc chiếc quần nỉ đen mỏng, khoe trọn cơ bắp cuồn cuộn và lồng ngực rắn chắc. Sự mạnh mẽ, chiếm hữu của hắn ta khiến cô không thể rời mắt.

Hắn ta tiến đến giường, không nói một lời. Hắn ta chỉ nhìn cô, một cái nhìn đánh giá từ đầu đến chân.

"Cô đang làm tốt. Đã học được cách tuân lệnh." Giọng hắn ta trầm, đầy khoái cảm.

Lãnh Kiệt trèo lên giường, nhưng không nằm xuống. Hắn ta quỳ trên nệm, ngay trên đầu cô, ánh mắt tập trung vào chiếc vòng cổ. Hắn ta chạm vào chiếc vòng, rồi lần xuống hõm cổ cô.

"Thư ký Chu đã cho cô biết, đây là dây xích của cô." Hắn ta khẽ kéo mạnh sợi dây, buộc cô phải ngửa cổ lên, cổ họng trần trụi của cô phơi bày dưới ánh đèn. "Tôi muốn cô nhớ, ai là Chủ nhân."

Mây cảm thấy khó thở, nhưng cô không dám phản kháng.

Lãnh Kiệt không hôn cô. Hắn ta bắt đầu khám phá cơ thể cô bằng những cú chạm lạnh lùng, đầy tính chiếm hữu, không phải bằng sự dịu dàng.

Bàn tay hắn ta bắt đầu từ cổ, trượt dọc theo xương quai xanh, rồi xuống ngực cô. Hắn ta dùng đầu ngón tay chạm khẽ vào bầu ngực đang căng lên vì căng thẳng. Hắn ta nhẹ nhàng, chậm rãi, như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật hơn là cơ thể một người phụ nữ.

"Món quà của cô đã được kiểm tra qua camera. Giờ tôi muốn kiểm tra bằng tay." Hắn ta thì thầm, giọng nói mang tính ra lệnh hơn là mời gọi.

Hắn ta không hề vội vàng. Hắn ta muốn kéo dài sự căng thẳng và kỳ vọng đến mức tối đa.

Mây cảm thấy toàn thân mình nóng ran, một cảm giác tội lỗi và nhục nhã, nhưng kỳ lạ thay, sự tò mò và ham muốn đen tối cũng bắt đầu len lỏi. Sức mạnh và sự kiểm soát của hắn ta đã tạo ra một phản ứng hóa học trong cơ thể cô.

Bàn tay hắn ta di chuyển xuống bụng dưới cô, rồi dừng lại ở vùng cấm. Mây nhắm mắt lại, một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra khỏi cổ họng.

"Mở mắt ra," Lãnh Kiệt lạnh lùng ra lệnh. "Nếu cô dám nhắm mắt khi tôi chạm vào cô, tôi sẽ trói cô lại."

Mây buộc phải mở mắt. Cô nhìn thấy sự thống trị tột độ trong mắt hắn ta.

"Tôi đã nói rồi. Cô không được tự ý tìm kiếm khoái cảm," hắn ta nói, ngón tay hắn ta lướt nhẹ nhàng, trêu đùa, nhưng đầy chủ đích. Hắn ta biết rõ chính sự cấm đoán của hắn ta đang làm cô kích thích hơn.

"Đây là luật," hắn ta tiếp tục, giọng khàn khàn hơn một chút, cho thấy hắn ta cũng đang dần bị cuốn vào trò chơi. "Cô chỉ được cảm thấy khoái cảm khi tôi cho phép. Nào, Chủ nhân muốn xem cô đã khao khát đến mức nào."

Lãnh Kiệt bắt đầu tăng tốc độ và cường độ của những cú chạm. Mây không thể kìm nén tiếng rên rỉ nữa. Sự căng thẳng đã tích tụ từ chiều, từ bức ảnh, từ chiếc áo choàng lụa, giờ đây bùng nổ.

Cô quằn quại dưới những cú chạm của hắn ta, nhưng hắn ta vẫn duy trì sự kiểm soát tuyệt đối, không cho cô đạt đến cực khoái, chỉ đẩy cô đến bờ vực.

"Xin... Chủ nhân..." Mây van nài, sự kìm nén làm giọng cô lạc đi.

Hắn ta dừng lại ngay lập tức. Cô đang thở dốc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Lãnh Kiệt cúi xuống, hôn cô lần đầu tiên. Nụ hôn này không phải của tình yêu, mà là nụ hôn của sự chiếm hữu. Môi hắn ta thô bạo, lưỡi hắn ta khám phá khoang miệng cô với sự hung hãn. Hắn ta muốn cô phải nếm trải sự quyền lực trong từng hơi thở của hắn.

"Cô muốn tôi sao?" Hắn ta tách ra, giọng nói gần như là một tiếng gầm gừ. "Hãy nói điều đó. Nói rằng cô ham muốn tôi."

"Tôi... Tôi ham muốn ngài, Chủ nhân," Mây thú nhận, trong sự nhục nhã và khoái cảm cùng cực. Cô đã hoàn toàn sụp đổ.

Lãnh Kiệt mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn. "Tốt. Đây mới là sự phục tùng mà tôi muốn."

Hắn ta cuối cùng cũng bắt đầu hành động, không còn là những cú chạm trêu chọc nữa. Sự xâm chiếm của hắn ta mãnh liệt, không khoan nhượng, nhưng Mây, trong trạng thái phục tùng hoàn toàn, đã không còn khả năng phản kháng. Cô chỉ còn biết bám víu vào chiếc vòng cổ bạc, để sự thống trị của hắn ta nuốt chửng cô.

Trong tiếng rên rỉ và thở dốc, Mây nhận ra: Thân xác cô đã phản bội ý chí cô. Cô căm ghét sự kiểm soát này, nhưng cơ thể cô lại đang tìm kiếm sự giải phóng trong vòng tay của Chủ nhân tàn nhẫn này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×