hợp đồng thân xác

Chương 7: LUẬT LỆ BÀN ĂN VÀ SỰ KÍCH THÍCH CÔNG KHAI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng chói chang của buổi sáng chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật những vết hằn tím mờ trên da Diệp Mây – những dấu ấn quyền lực mà Lãnh Kiệt để lại. Cô đã không ngủ nhiều, cơ thể vừa mệt mỏi vì bị giày vò vừa run rẩy vì những dư âm của đêm dài.

Sáng hôm nay, cô mặc chiếc áo choàng lụa mỏng màu đen theo đúng quy tắc, không nội y, chiếc vòng cổ bạc lạnh lẽo là món đồ trang sức duy nhất. Cô đi xuống nhà bếp để chuẩn bị bữa sáng.

Lãnh Kiệt đã ngồi sẵn ở bàn ăn, đọc một tờ báo tài chính. Hắn ta mặc một chiếc áo choàng tắm lụa dày hơn của cô, màu xám đậm. Hắn ta ngước nhìn cô, một nụ cười nhếch mép thỏa mãn.

"Chào buổi sáng, Vật thế chấp," hắn ta nói, cố tình dùng từ đó. "Vết hằn trên da cô đẹp đấy. Nó cho thấy cô đã học được bài học phục tùng đầu tiên khá nhanh."

Mây cúi đầu, đặt tách cà phê trước mặt hắn ta. "Chào buổi sáng, Chủ nhân."

"Nói to hơn," hắn ra lệnh. "Ngay cả khi chỉ có hai chúng ta, tôi vẫn muốn nghe sự thừa nhận của cô."

"Chào buổi sáng, Chủ nhân," Mây nhắc lại, giọng cô cứng rắn, cố giấu đi sự nhục nhã.

Lãnh Kiệt nhấp một ngụm cà phê. "Bây giờ, cô ngồi đây." Hắn ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, gần đến mức đầu gối cô gần như chạm vào chân hắn ta.

"Luật lệ bàn ăn thứ nhất: Mọi thứ đều phải được tôi cho phép. Cô chỉ được ăn sau khi tôi đã ăn xong, và chỉ được uống khi tôi đã uống."

Hắn ta bắt đầu ăn một cách chậm rãi, thong thả, tận hưởng sự chờ đợi và sự kìm nén của cô.

"Luật lệ bàn ăn thứ hai," hắn ta nói, cắt miếng bít tết của mình. "Cô sẽ ngồi đây, và miêu tả cho tôi nghe, chi tiết về cảm giác khi tôi chạm vào cô đêm qua."

Mây suýt làm đổ ly nước. "Ngài... ngài muốn nói về chuyện đó ngay bây giờ sao?"

"Tất nhiên," Lãnh Kiệt đáp, ánh mắt hắn ta sắc lạnh và đầy sự kiểm soát. "Việc cô trở thành người tình dâm dục của tôi không phải là một bí mật. Đó là một hợp đồng. Nào, hãy nói đi. Cô phải học cách đối diện với sự phục tùng của mình, ngay cả dưới ánh sáng ban ngày."

Mây cảm thấy dạ dày mình quặn lại. Cô không thể nói những lời đó. Không phải khi cô đang cố gắng duy trì chút vẻ ngoài chuyên nghiệp còn sót lại.

"Cô đang vi phạm. Nói đi, hoặc tối nay, tôi sẽ trói cô bằng chính chiếc dây xích đó, và tôi sẽ không chạm vào cô. Cô sẽ phải chịu đựng sự khao khát đến khi cô van xin tôi."

Sự đe dọa này còn kinh khủng hơn cả hành vi thể xác. Nó nhắm vào tâm lý, vào sự khống chế ham muốn của cô.

Mây nhắm mắt lại, nuốt xuống nỗi sợ hãi và sự xấu hổ. Cô bắt đầu nói, giọng nhỏ dần, nhưng sau đó, cô buộc phải nói to hơn.

"Khi Chủ nhân chạm vào tôi... tôi cảm thấy lạnh. Rồi nóng rực. Ngón tay ngài... đi chậm, rất chậm, và tôi cảm thấy... toàn bộ cơ thể tôi căng lên. Đặc biệt là khi ngài kéo chiếc vòng cổ..."

Lãnh Kiệt mỉm cười, một nụ cười đầy quyền lực. "Tuyệt vời. Cô đã miêu tả nó như thể đang thiết kế một dự án. Rất chính xác."

Hắn ta đưa tay qua bàn, đặt tay lên đầu gối cô, ngay dưới lớp lụa mỏng. Bàn tay hắn ta nóng rực, và Mây biết, hắn ta đang cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể cô.

"Đêm qua, tôi đã phát hiện một điều. Cô thích thú với việc bị kiểm soát... cô có một khía cạnh nổi loạn muốn được trừng phạt."

Hắn ta đột ngột siết nhẹ đùi cô.

"Tối nay, cô sẽ phải mặc chiếc áo choàng này xuống phòng làm việc của tôi. Ngay cả khi có Thư ký Chu và các cộng sự. Cô sẽ là vật trang trí gợi cảm cho buổi họp. Đó là luật mới. Cô sẽ học cách làm việc trong trạng thái khiêu gợi và bị phơi bày."

Mây há hốc. Xuất hiện trước mặt người ngoài trong tình trạng này là sự nhục nhã tột cùng.

"Ngài không thể làm thế! Đó là sỉ nhục!"

Lãnh Kiệt đứng dậy, ném khăn ăn xuống bàn. "Tôi có thể làm bất cứ điều gì. Tôi là Chủ nhân của cô. Và cô vừa vi phạm luật lệ số hai: Không được phản đối mệnh lệnh."

Hắn ta đi vòng qua bàn, ghé sát vào cô. Hơi thở nóng bỏng của hắn ta khiến cô rùng mình.

"Hình phạt sẽ diễn ra sau bữa trưa. Cô sẽ phải đi dạo quanh vườn, trần trụi dưới chiếc áo choàng lụa này, trong vòng một giờ. Và cô sẽ phải gọi tên tôi mỗi khi cảm thấy kích thích."

Hắn ta cúi xuống, hôn lên hõm cổ cô, ngay trên chiếc vòng bạc.

"Đừng quên. Cô thuộc về tôi, Mây. Toàn bộ cơ thể và mọi khoái cảm của cô."

Lãnh Kiệt rời đi, để lại Mây ngồi run rẩy bên bàn ăn. Cô nhìn xuống chiếc đùi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm và lực siết từ tay hắn. Sự nhục nhã hòa lẫn với sự kích thích. Cô nhận ra Lãnh Kiệt không chỉ muốn tình dục, hắn ta muốn phá hủy giới hạn của cô, biến sự khiêu gợi thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống hàng ngày của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×