Sau bữa ăn căng thẳng, Diệp Mây biết cô không thể trốn tránh hình phạt. Một giờ đồng hồ, đi dạo trong khu vườn rộng lớn, chỉ với chiếc áo choàng lụa mỏng manh, không nội y, và phải gọi tên Chủ nhân mỗi khi cô cảm thấy kích thích.
Đúng hai giờ chiều, Mây bước ra khỏi cửa sau. Khu vườn rộng lớn, được cắt tỉa hoàn hảo, mang vẻ đẹp lạnh lùng và quyến rũ. Ánh nắng buổi chiều rọi xuống làm chiếc áo choàng lụa satin mỏng dính gần như trong suốt.
May mắn, khu vườn được bảo vệ tuyệt đối và không có người ngoài. Nhưng Mây biết, Lãnh Kiệt đang theo dõi cô. Hắn ta đã nói tất cả mọi ngóc ngách đều có camera.
Cô bắt đầu bước đi. Mỗi bước chân là một sự tra tấn.
Ban đầu, Mây cố gắng đi nhanh, ôm chặt chiếc áo choàng để giữ lại chút lòng tự trọng cuối cùng. Cô đi dọc theo những hàng rào hoa hồng, cố gắng nhìn vào những chiếc lá và bông hoa, lờ đi sự trần trụi của chính mình.
Nhưng ngay khi cô đi ngang qua một đài phun nước được che khuất bởi những lùm cây, cô nghe thấy một giọng nói vang lên, lạnh lùng và trầm thấp, phát ra từ một chiếc loa ẩn nào đó.
"Vật thế chấp," giọng Lãnh Kiệt vang vọng, đủ lớn để cô nghe thấy, nhưng đủ nhỏ để không vỡ tan sự yên tĩnh của khu vườn. "Cô đi quá nhanh. Hãy đi chậm lại. Tận hưởng không khí, và tận hưởng sự trần trụi của cô. Và cô quên quy tắc rồi. Phải luôn gọi tên tôi khi có sự kích thích. Hay là cô không cảm thấy gì?"
Sự trêu chọc công khai này khiến Mây nóng bừng mặt. Hắn ta đã biến khu vườn thành sân khấu dâm dục của riêng mình.
Mây buộc phải chậm lại, đi từng bước nhỏ. Gió nhẹ thổi qua, chiếc áo choàng lụa dính sát vào cơ thể, lộ rõ từng đường cong, từng chuyển động của đôi chân cô.
Cô đi qua một vòm cây leo. Bóng râm và ánh sáng mặt trời đan xen nhau, tạo ra những vệt sáng lờ mờ trên làn da cô. Chính lúc đó, cô cảm thấy một cảm giác nóng rực quen thuộc dâng lên, sự phản bội của cơ thể cô sau đêm qua. Cô nhớ lại cách Lãnh Kiệt chạm vào cô.
"Chủ nhân..." Mây thì thầm, giọng cô nghẹn lại.
"Nói to hơn," giọng hắn ta lại vang lên. "Tôi không nghe rõ sự thừa nhận của cô."
"Chủ nhân!" Mây buộc phải hét lên một tiếng nhỏ. Nước mắt chực trào ra vì xấu hổ.
"Tốt. Bây giờ, hãy đến hồ bơi."
Mây đến bên hồ bơi rộng lớn. Nước trong xanh, tĩnh lặng. Theo mệnh lệnh, cô đi dọc theo mép hồ. Cô cúi xuống nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước. Hình ảnh một người phụ nữ gần như khỏa thân, chiếc vòng cổ bạc lấp lánh, ánh mắt đầy sự phục tùng.
Lúc này, Lãnh Kiệt đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, tàn nhẫn và dâm dục nhất.
"Mây, đi đến mép hồ bơi. Chủ nhân muốn xem cô bị ướt. Cởi bỏ áo choàng và nhúng chân vào nước. Ngay lập tức. Và hãy nhớ, cô vẫn phải gọi tên tôi nếu cảm thấy khoái cảm."
Mây đứng khựng lại. Đây là đỉnh điểm của sự phơi bày. Cô nhìn xung quanh, không có ai, nhưng hàng chục con mắt camera đang nhìn.
Nhưng cô không có lựa chọn.
Cô cởi bỏ chiếc áo choàng lụa, vứt nó xuống sàn đá. Cô đứng đó, hoàn toàn trần trụi dưới ánh nắng chiều, chiếc vòng cổ bạc là thứ duy nhất che chắn cho cô. Cô bước xuống bậc thang, nhúng đôi chân vào làn nước mát lạnh.
Làn nước hồ bơi lạnh buốt ngay lập tức kích thích làn da cô, làm cô rùng mình. Nhưng sự run rẩy đó nhanh chóng được thay thế bằng một cảm giác khác, một cảm giác tội lỗi và kích thích khi khỏa thân hoàn toàn trong không gian này.
"Chủ nhân," Mây rên lên, lần này không phải vì sợ hãi, mà vì sự hổ thẹn và ham muốn đã hòa quyện vào nhau.
Ngay lập tức, giọng Lãnh Kiệt vang lên, đầy sự thỏa mãn:
"Thời gian đã hết, Mây. Quay lại nhà ngay. Và cô đã được thưởng. Tối nay, chúng ta sẽ bắt đầu bài học về sự tin tưởng và trói buộc."
Mây vội vàng mặc lại chiếc áo choàng, chạy ngược trở lại dinh thự. Cô cảm thấy cơ thể mình rung lên sau hình phạt. Cô đã bị sỉ nhục, bị phơi bày, nhưng cô không thể phủ nhận rằng, sự kiểm soát tàn bạo của Lãnh Kiệt đã khơi dậy một khía cạnh dâm dục mà cô chưa từng biết đến trong mình. Cô đã gọi tên hắn ta, không chỉ vì mệnh lệnh, mà vì cơ thể cô thực sự khao khát hắn ta.