Cuộc gặp gỡ để hoàn tất hợp đồng diễn ra tại một văn phòng luật sư sang trọng bậc nhất Sài Gòn. Bên phía Trần Đăng Khoa là một đội ngũ luật sư hùng hậu, com-lê cà-vạt thẳng tắp. Bên phía Vũ Phương Anh... chỉ có một mình cô, mặc một chiếc váy công sở thanh lịch, tay cầm một cuốn sổ tay và một cây bút bi. Sự tương phản không thể nào rõ ràng hơn.
Bản hợp đồng dày gần hai mươi trang, với những điều khoản chi li và rắc rối hơn cả hợp đồng đầu tư mạo hiểm. Nó quy định mọi thứ, từ việc họ phải xuất hiện cùng nhau bao nhiêu lần một tháng, cho đến cả những chủ đề an toàn để nói chuyện trước mặt gia đình.
Phương Anh đọc lướt qua một lượt, rồi cầm bút lên, bắt đầu gạch xóa và ghi chú. Đội ngũ luật sư của Khoa nhìn cô bằng ánh mắt có chút xem thường. Một diễn viên quèn thì biết gì về pháp lý?
Nhưng họ đã lầm.
"Khoản 3, Điều 5," Phương Anh lên tiếng, giọng rõ ràng và chuyên nghiệp. "Hợp đồng quy định tôi phải thể hiện tình cảm một cách thuyết phục. Tôi đồng ý. Tuy nhiên, mức độ 'thuyết phục' là một khái niệm trừu tượng. Tôi đề nghị chúng ta cần có một phụ lục về 'chi phí lao động cảm xúc'."
Cả phòng im phăng phắc.
"Cụ thể," cô nói tiếp, không hề nao núng. "Những hành động như nắm tay, khoác vai ở nơi công cộng sẽ nằm trong gói cơ bản. Nhưng những hành động đòi hỏi kỹ năng diễn xuất cao hơn, ví dụ như nhìn chồng bằng ánh mắt đắm đuối trong lúc anh ta đang phát biểu về 'trí tuệ nhân tạo', hoặc khóc lóc một cách chân thật khi phải đối mặt với một người họ hàng khó tính, sẽ được tính là 'overtime'. Mức phí sẽ là 10% trên một giờ."
Khoa, người vẫn đang im lặng từ nãy đến giờ, bất ngờ ngẩng lên. Anh ta không có vẻ gì là tức giận. Ngược lại, trong mắt anh ta còn có một tia hứng thú.
"Ngoài ra," Phương Anh lật sang trang khác. "Khoản 7, Điều 9, về việc sống chung. Tôi yêu cầu phải có một ranh giới rõ ràng. Phòng ngủ của tôi và phòng ngủ của anh Khoa sẽ là hai 'hệ điều hành' độc lập, được bảo vệ bằng 'tường lửa' cá nhân. Bất kỳ sự xâm nhập nào khi không có sự cho phép và không nhằm mục đích 'diễn xuất' trước người thứ ba, đều được xem là vi phạm hợp đồng."
Cô còn đưa ra hàng loạt những yêu cầu khác: phụ cấp "trang phục và đạo cụ" (tức là quần áo hàng hiệu), bảo hiểm "tai nạn nghề nghiệp" (phòng khi bị người nhà của anh ta làm khó dễ về mặt tinh thần).
Đội ngũ luật sư của Khoa há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên họ thấy một bản hợp đồng hôn nhân lại được đàm phán như một hợp đồng thương mại.
Tưởng rằng Khoa sẽ nổi giận, nhưng anh ta chỉ gật đầu một cách bình thản. "Logic. Chấp nhận được." Anh ta quay sang luật sư của mình. "Sửa lại hợp đồng theo yêu cầu của cô Phương Anh. Thêm vào các điều khoản đó."
Phương Anh có chút bất ngờ. Gã CEO này, dù khô khan, nhưng lại rất biết điều và tôn trọng logic.
Bản hợp đồng được ký kết. Một tỷ đồng tiền "tạm ứng" ngay lập tức được chuyển vào tài khoản của Phương Anh. Cô nhìn con số trên màn hình điện thoại, cảm thấy như mình đang mơ. Cuối cùng, cô cũng có đủ tiền để lo cho mẹ phẫu thuật rồi.
Nhiệm vụ đầu tiên của "cặp vợ chồng mới cưới" là dọn về sống chung. Khoa đưa cô về căn penthouse của mình. Khi cánh cửa mở ra, Phương Anh chỉ biết đứng hình. Căn hộ rộng lớn, sang trọng, nhưng lại vô hồn một cách đáng sợ. Mọi thứ chỉ có ba màu: đen, trắng, và xám tro. Đồ đạc được sắp xếp một cách hoàn hảo, không một hạt bụi, không một vật dụng thừa. Nó không giống một ngôi nhà, nó giống một phòng thí nghiệm hơn.
Ngày hôm sau, Phương Anh dọn đồ của mình đến. Và đó là lúc cuộc "xung đột văn hóa" đầu tiên nổ ra.
Đồ đạc của cô là một thế giới hoàn toàn khác. Một chiếc vali màu hồng pastel, một thùng đầy những cuốn tiểu thuyết ngôn tình sến súa, và quan trọng nhất, một con gấu bông kỳ lân màu tím khổng lồ mà cô hay ôm khi ngủ.
Khi cô đặt con kỳ lân lên chiếc ghế sofa màu xám tro tối giản của Khoa, anh ta đã nhìn nó bằng một ánh mắt như thể đang phân tích một loại virus lạ.
"Cái này... là gì?"
"Là Kevin. Bạn thân của em," Phương Anh thản nhiên đáp.
"Nó không phù hợp với 'thiết kế hệ thống' của căn phòng này," Khoa nói. "Dữ liệu phân tích cho thấy màu tím và hình dáng của nó phá vỡ sự hài hòa của không gian."
"Vậy thì anh cứ xem nó như một 'bản cập nhật' đầy màu sắc cho hệ thống của anh đi."
Cuộc sống chung của họ bắt đầu bằng những cuộc "xung đột hệ điều hành" như vậy.
Vài ngày sau, Khoa giao cho cô nhiệm vụ thứ hai. "Theo kế hoạch, chúng ta cần phải công khai mối quan hệ. Giai đoạn một: đăng ảnh 'couple' lên mạng xã hội. Chúng ta cần đi mua nhẫn cưới và chụp một bộ ảnh."
Buổi mua sắm và chụp ảnh là một thảm họa được báo trước.
Tại một cửa hàng trang sức cao cấp, khi cô nhân viên đưa ra những mẫu nhẫn cưới lãng mạn, Khoa đã gạt đi. Anh ta chỉ vào một cặp nhẫn trơn, thiết kế đơn giản nhất. "Lấy cặp này. Làm bằng Platin, độ bền cao, chống ăn mòn tốt, giá trị đầu tư ổn định."
Phương Anh chỉ biết thở dài. "Anh Khoa, mình đang đi mua nhẫn cưới chứ không phải mua cổ phiếu. Nó cần phải có một chút 'cảm xúc' chứ?" Cuối cùng, cô phải là người chọn một cặp nhẫn có thiết kế tinh tế hơn.
Phần chụp ảnh còn tệ hơn. Khoa đứng cứng đơ như một con robot. Nhiếp ảnh gia bảo anh ta ôm eo "vợ" mình, anh ta liền đặt hai tay lên eo cô một cách cứng nhắc như đang bê một cái thùng carton.
"Anh Khoa!" Phương Anh thì thầm. "Trời ơi, anh có thể cười như thể anh không đang tính toán quỹ đạo của mặt trời được không? Nhìn em đi! Tưởng tượng em là một 'bản báo cáo lợi nhuận' vượt KPI đi!"
Lời "chỉ đạo" của cô có vẻ đã có tác dụng. Anh ta nhìn cô, và có lẽ hình ảnh cô trong chiếc váy trắng, đang cố nhịn cười, đã tạo ra một "lỗi logic" nào đó trong đầu anh. Anh ta bất giác mỉm cười, một nụ cười thật sự, có chút ngượng ngùng.
Tách!
Nhiếp ảnh gia đã bắt được khoảnh khắc đó. Bức ảnh đẹp một cách đáng kinh ngạc. Trong ảnh, họ trông như một cặp đôi thật sự, có sự ngượng ngùng, có sự ngọt ngào.
Tối hôm đó, bức ảnh được đăng lên trang cá nhân của Khoa, với một dòng trạng thái ngắn gọn do Phương Anh soạn: "Tìm thấy 'bug' của đời mình."
Ngay lập tức, cả giới công nghệ và tài chính Sài Gòn bùng nổ. Ai cũng tò mò về cô gái bí ẩn đã "hack" được trái tim của vị CEO băng giá nhất.
Trong căn penthouse, Khoa nhận được một tin nhắn. Là của ông nội anh. Tin nhắn chỉ có một biểu tượng giơ ngón tay cái.
Khoa nhìn sang Phương Anh, người đang vui vẻ ôm con kỳ lân Kevin xem phim. Anh không nói gì, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ. Dự án "Hôn nhân Tối ưu" này, có vẻ như, đã có một khởi đầu khá... thuận lợi. Vở kịch đã chính thức bắt đầu.