Sau khi đã "công khai" trên mạng xã hội, giai đoạn hai của kế hoạch được khởi động: ra mắt gia đình. Đối với Khoa, đây là một trận "đánh boss" cực kỳ khó khăn. Gia đình anh, đặc biệt là những người họ hàng, là một tổ hợp của những âm mưu, sự soi mói và những câu hỏi "kém duyên" có sức sát thương cao.
Để chuẩn bị cho "trận chiến" này, Khoa đã làm một việc rất đặc trưng của mình. Anh ta soạn một tập tài liệu Powerpoint dày hơn chục trang, tiêu đề là: "Phân Tích Hệ Thống Gia Đình & Chiến Lược Ứng Phó Tối Ưu", rồi gửi cho Phương Anh.
Phương Anh mở file ra, không khỏi choáng váng. Đó không phải là một gia phả bình thường. Nó là một bản phân tích tâm lý và chiến lược chi tiết đến từng chân tơ kẽ tóc.
"Đối tượng số 1: Trần Vĩnh (Ông nội) - Vai trò: Boss cuối. Đặc điểm: Gia trưởng, khó tính, trọng sĩ diện. Điểm yếu: Thích nghe nịnh khéo về sự nghiệp huy hoàng trong quá khứ. Chiến lược đề xuất: Tỏ ra ngoan ngoãn, lễ phép, chăm chú lắng nghe và thỉnh thoảng đặt những câu hỏi 'ngu ngơ' về thời trai trẻ của ông."
"Đối tượng số 2: Dì Ba (em gái của ông nội) - Vai trò: Quái vật gây nhiễu. Đặc điểm: Thích soi mói, hay so sánh, miệng lưỡi sắc như dao. Điểm yếu: Thích được khen trẻ hơn tuổi. Mối đe dọa: Cao. Câu hỏi tấn công thường gặp: 'Cháu làm nghề gì? Lương tháng bao nhiêu? Bố mẹ làm gì?'. Chiến lược ứng phó: Dùng chiêu 'lấy nhu thắng cương', khen chiếc áo dài của dì, và khi bị hỏi khó thì lập tức quay sang nhìn 'chồng' bằng ánh mắt đầy yêu thương và ỷ lại."
"Đối tượng số 3: Trần Minh Khang (Em họ) - Vai trò: Đối thủ trực tiếp. Đặc điểm: Thảo mai, hay nói kháy, luôn tìm cách hạ bệ Khoa. Chiến lược ứng phó: Phớt lờ. Sự thành công của chúng ta chính là sự thất bại của cậu ta."
Phương Anh đọc mà không nhịn được cười. Người đàn ông này, đến cả việc đối phó với gia đình cũng phải lập trình sẵn kịch bản. Nhưng cô cũng phải thừa nhận, bản phân tích này vô cùng hữu ích.
Buổi "ra mắt" diễn ra tại căn biệt thự cổ của Trần gia. Không khí trang trọng và có phần ngột ngạt. Phương Anh, trong chiếc áo dài màu kem do Khoa đặc biệt chuẩn bị, bước vào, trong lòng có chút hồi hộp.
Đúng như "kịch bản", bữa ăn là một màn "tra tấn" thực sự.
"Cháu gái, trông cháu xinh đẹp quá," dì Ba mở màn, nhưng ánh mắt thì lại soi từ đầu đến chân cô. "Cháu làm nghề gì mà trông có vẻ nhàn hạ quá nhỉ? Không giống như thằng Khoa nhà bác, lúc nào cũng đầu tắt mặt tối."
Phương Anh lập tức kích hoạt "chiến lược". Cô mỉm cười dịu dàng. "Dạ, cháu chỉ làm diễn viên tự do thôi ạ. Công việc không vất vả bằng anh Khoa. Cháu thấy thương anh ấy lắm, lúc nào cũng lo cho công ty. Nên cháu chỉ mong có thể ở nhà, làm một hậu phương vững chắc để anh ấy yên tâm làm việc thôi ạ." Cô vừa nói vừa gắp một miếng thức ăn vào bát Khoa, một hành động đầy tình ý.
Trần Lão gia nghe vậy thì gật gù hài lòng. Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Cô gái này có suy nghĩ rất "truyền thống".
"Nhưng mà làm diễn viên thì thu nhập bấp bênh lắm," dì Ba vẫn chưa chịu thua. "Có đủ tiền để lo cho bản thân không cháu?"
Phương Anh chưa kịp trả lời, Khoa đã lên tiếng. Giọng anh ta vẫn đều đều, nhưng lại đầy sức nặng. "Thu nhập của cô ấy đủ để mua lại sự tự do và đam mê của mình, thưa dì. Cháu thấy như vậy là đủ rồi. Chuyện tiền bạc, cháu có thể lo được."
Cả bàn ăn im lặng. Đây là lần đầu tiên họ thấy Khoa lên tiếng bảo vệ một người phụ nữ như vậy.
Cậu em họ Trần Minh Khang thấy vậy liền chen vào, giọng đầy vẻ châm chọc. "Anh Khoa dạo này lãng mạn ghê ta. Chắc là nhờ có chị dâu đây 'cảm hóa' rồi. Mà không biết hai anh chị quen nhau trong hoàn cảnh nào nhỉ? Trông có vẻ không 'môn đăng hộ đối' cho lắm."
Một câu hỏi hiểm hóc, nhắm thẳng vào sự khác biệt gia thế của họ. Phương Anh đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này. Cô nhìn Khoa bằng một ánh mắt đầy mơ màng.
"Là định mệnh đó anh," cô nói, giọng dịu dàng. "Anh Khoa là nhà đầu tư cho một dự án phim nghệ thuật mà em tham gia. Lần đầu tiên gặp anh ấy, em đã bị thu hút bởi sự thông minh và tài năng của anh. Em đã chủ động 'tấn công' trước đó ạ."
Cô biến một câu chuyện hợp đồng thành một câu chuyện tình yêu lãng mạn, nơi cô là người chủ động, vừa thể hiện được sự ngưỡng mộ dành cho Khoa, vừa cho thấy mình là một cô gái hiện đại, dám yêu dám theo đuổi.
Màn trình diễn của cô quá hoàn hảo. Ông nội thì hài lòng vì có một đứa cháu dâu vừa xinh đẹp, vừa hiếu thảo, lại vừa biết ngưỡng mộ cháu trai của ông. Dì Ba thì không tìm ra được kẽ hở nào để soi mói. Cậu em họ thì tức anh ách.
Trên đường về, không khí trong xe không còn ngượng ngùng nữa. Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm như vừa hoàn thành một dự án lớn.
"Hôm nay..." Khoa lên tiếng trước. "Cảm ơn em. Em đã làm rất tốt."
Đó là một lời khen chân thành, không có trong kịch bản, không có sự phân tích.
"Thì anh trả lương cho em mà," Phương Anh cười, cố gắng che giấu sự vui vẻ trong lòng. "Đối tác thì phải hỗ trợ nhau chứ."
"Không," Khoa nói. "Tốt hơn cả những gì tôi đã lập trình."
Họ im lặng. Nhưng sự im lặng lần này rất khác. Nó không còn là sự xa cách, mà là sự thoải mái của hai người đồng đội đã cùng nhau chiến thắng một trận chiến. Một mối liên kết thật sự, không có trong bất kỳ điều khoản nào của hợp đồng, đã bắt đầu được hình thành.