hợp đồng tình yêu - ký thêm trọn đời

Chương 5: Lỗi Logic


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi đã "qua ải" gia đình, cuộc sống "vợ chồng hờ" của Khoa và Phương Anh bước vào một giai đoạn mới: giai đoạn chung sống thực sự. Và đây là lúc những "lỗi logic" bắt đầu xuất hiện hàng loạt.

Thế giới của Khoa là một thế giới của sự ngăn nắp và lịch trình. Anh có một hệ thống nhà thông minh điều khiển mọi thứ, từ nhiệt độ phòng, ánh sáng, cho đến cả thời gian kéo rèm cửa. Anh thức dậy lúc 6:00, thiền 15 phút, uống một ly sinh tố dinh dưỡng được tính toán sẵn, đi làm lúc 7:30. Mọi thứ đều được lên lịch chính xác đến từng phút.

Phương Anh thì ngược lại hoàn toàn. Cô là một cơn lốc hỗn loạn đầy màu sắc. Cô không có lịch trình cố định. Cô có thể ngủ nướng đến trưa nếu không có việc, nhưng cũng có thể dậy từ 4 giờ sáng để đi quay. Cô thích nấu những món ăn phức tạp, bày bừa ra cả căn bếp tối giản của anh. Cô hay quên tắt đèn, hay để giày dép không đúng nơi quy định, và đặc biệt, cô có thói quen mở toang cửa sổ ban công vào buổi sáng để "đón nắng", một hành động làm "rối loạn hệ thống điều hòa không khí" của căn nhà.

Những cuộc xung đột nhỏ nhưng hài hước liên tục nổ ra.

"Phương Anh, em có biết việc em để cuốn tiểu thuyết trên bàn làm việc của tôi đã làm giảm 5% không gian trống cần thiết cho việc lưu thông không khí không?" "Trời ơi anh Khoa, nó chỉ là một cuốn sách thôi mà! Hay là để em 'nén file' nó lại cho gọn nhé?"

"Tại sao em lại thay nhạc chuông báo thức của tôi từ tiếng sóng biển thành một bài hát K-pop vậy?" "Tại vì em thấy tiếng sóng biển nó 'giảm hiệu suất' đánh thức của anh quá. Nghe nhạc sôi động vậy mới có năng lượng để chạy deadline chứ!"

Khoa cố gắng "tối ưu hóa" cuộc sống của cô bằng cách lập cho cô một thời gian biểu chi tiết. Phương Anh nhận lấy, cảm ơn rối rít, rồi ngày hôm sau dùng tờ giấy đó để... lót nồi.

Anh cảm thấy hệ điều hành của mình đang bị một con virus mang tên Phương Anh xâm nhập, gây ra những "lỗi logic" không thể giải thích được. Nhưng trớ trêu thay, anh lại không hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại, sự hỗn loạn đầy sức sống của cô đã khiến cho căn penthouse lạnh lẽo của anh lần đầu tiên có hơi ấm của một "ngôi nhà".

Và rồi, một "lỗi hệ thống" nghiêm trọng đã xảy ra, một lỗi mà không có bất kỳ thuật toán nào có thể xử lý được.

Do làm việc quá sức để chuẩn bị cho một buổi ra mắt sản phẩm mới, Khoa đã ngã bệnh. Một cơn sốt cao ập đến, khiến bộ não thiên tài của anh tạm thời "treo máy". Anh, một người luôn kiểm soát mọi thứ, giờ đây lại hoàn toàn bất lực. Anh nằm trên giường, run rẩy, đầu óc mê man, nhưng vẫn cố gắng dùng điện thoại để "chẩn đoán triệu chứng và tìm kiếm giải pháp tối ưu".

Phương Anh phát hiện ra anh bị bệnh khi thấy anh không ra khỏi phòng vào đúng 7:30 như thường lệ. Cô bước vào, thấy anh đang nằm co ro trên giường, mặt đỏ bừng, trán nóng như lửa đốt.

Trong một khoảnh khắc, điều khoản "không can thiệp vào cuộc sống cá nhân" trong hợp đồng đã bị ném ra khỏi cửa sổ. Lòng trắc ẩn tự nhiên của cô trỗi dậy.

Cô không hề hoảng loạn. Cô bình tĩnh lấy nhiệt kế, cặp nhiệt độ cho anh. 39.5 độ. Cô vội vàng đi lấy khăn ấm, lau người cho anh. Rồi cô đi xuống bếp. Căn bếp tối giản, sạch sẽ của anh lần đầu tiên được dùng để nấu một món ăn đúng nghĩa: một nồi cháo hành gừng nóng hổi.

Cô kiên nhẫn đút cho anh ăn từng muỗng. Khoa, trong cơn mê sảng, chỉ lờ mờ thấy một bóng người dịu dàng đang chăm sóc mình, cảm nhận được vị ấm nóng của cháo và mùi thơm của gừng. Đó là một cảm giác ấm áp quen thuộc, giống như cảm giác khi mẹ anh còn sống.

Cả ngày hôm đó, Phương Anh túc trực bên cạnh anh. Cô thay khăn, cho anh uống thuốc, và ngồi đọc sách bên cạnh giường để trông chừng anh.

Tối hôm đó, Khoa hạ sốt. Anh tỉnh dậy, đầu óc đã minh mẫn hơn. Anh thấy cô đang ngủ gục bên mép giường, tay vẫn còn nắm chặt một chiếc khăn. Anh nhìn cô, rồi lại nhìn bát cháo đã nguội trên bàn. Một cảm xúc phức tạp, một "lỗi logic" mà anh không thể định nghĩa, len lỏi vào hệ thống của mình.

Sáng hôm sau, khi đã hoàn toàn khỏe lại, Khoa tìm gặp Phương Anh. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ.

"Cảm ơn sự hỗ trợ của cô ngày hôm qua. Nó đã vượt ra ngoài phạm vi của hợp đồng. Tôi đã chỉ đạo phòng kế toán chuyển cho cô một khoản 'thưởng hiệu suất' vì đã xử lý khủng hoảng cá nhân một cách hiệu quả."

Anh nghĩ rằng, đó là cách giải quyết logic nhất. Mọi sự giúp đỡ đều phải được quy đổi thành giá trị vật chất.

Nhưng phản ứng của Phương Anh lại nằm ngoài mọi dự đoán của anh.

Cô sững người lại, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được. Rồi đôi mắt cô đỏ hoe.

"Anh nghĩ cái gì cũng có thể giải quyết bằng tiền được à?" giọng cô run lên vì tức giận và thất vọng. "Hợp đồng? Thưởng hiệu suất? Trần Đăng Khoa, tôi chăm sóc anh vì tôi là một con người! Vì tôi thấy anh là một con người đang cần được giúp đỡ, chứ không phải vì anh là khách hàng của tôi!"

Nói rồi, cô quay người, bỏ thẳng về phòng mình và đóng sầm cửa lại, để lại Khoa đứng chết trân một mình.

Anh hoàn toàn không hiểu. Tại sao cô lại tức giận? Anh đã làm gì sai? Anh đã đưa ra một giải pháp công bằng và hợp lý. Tại sao cô lại có một phản ứng phi logic đến vậy?

Lần đầu tiên trong đời, bộ não thiên tài của Trần Đăng Khoa gặp phải một "lỗi" mà nó không thể nào xử lý được. Anh nhận ra, thế giới của cảm xúc con người, phức tạp hơn bất kỳ một thuật toán nào. Và con virus mang tên Vũ Phương Anh, có lẽ, đã bắt đầu xâm nhập sâu hơn vào "hệ điều hành" của anh rồi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×