hợp đồng tình yêu - ký thêm trọn đời

Chương 6: Thuật Toán Của Sự Quan Tâm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn penthouse của Trần Đăng Khoa, lần đầu tiên, chìm trong một cuộc "Chiến tranh lạnh".

Sau màn "đóng sầm cửa" của Phương Anh, một sự im lặng ngượng ngùng và căng thẳng bao trùm lấy không gian. Họ tránh mặt nhau. Bữa ăn tối diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng dao nĩa va vào đĩa. Anh ngồi ở đầu bàn này, cô ngồi ở đầu bàn kia, khoảng cách giữa họ còn xa hơn cả từ Trái Đất đến Sao Hỏa.

Phương Anh thì cảm thấy vừa tức giận vừa tổn thương. Cô không giận vì anh khô khan. Cô giận vì anh đã dùng tiền để định giá sự quan tâm của cô. Hành động đó, đối với cô, còn xúc phạm hơn cả một lời chửi rủa. Nó cho thấy anh vẫn chỉ xem cô là một nhân viên, một đối tác trong một bản hợp đồng, không hơn không kém.

Còn Khoa thì lại chìm trong một mớ bòng bong của sự khó hiểu. Hệ thống logic của anh ta đang trải qua một cuộc khủng hoảng chưa từng có. Anh ta đã chạy hàng ngàn "thuật toán mô phỏng" trong đầu để phân tích phản ứng của cô, nhưng tất cả đều cho ra kết quả "Error 404: Emotion not found".

Tại sao cô lại tức giận? Dữ liệu đầu vào: Anh ta bị bệnh. Dữ liệu xử lý: Cô ta chăm sóc anh ta, một hành động vượt ngoài phạm vi hợp đồng. Kết quả đầu ra: Anh ta đưa ra một giải pháp công bằng là trả thưởng. Theo mọi quy trình logic, phản ứng của cô ta phải là vui vẻ chấp nhận. Nhưng tại sao kết quả thực tế lại là một "lỗi hệ thống" nghiêm trọng như vậy?

Không thể tự mình giải quyết được "bug" này, Khoa quyết định làm điều mà anh ta giỏi nhất: Nghiên cứu.

Anh ta bắt đầu một "dự án" bí mật. Anh ta lên mạng, gõ vào thanh tìm kiếm những từ khóa như: "Tại sao phụ nữ giận dỗi?", "Cách xin lỗi bạn gái hiệu quả nhất", "Tâm lý học về sự quan tâm". Anh ta đọc hàng chục bài báo, xem hàng tá video của các chuyên gia tâm lý.

Anh ta thậm chí còn bắt đầu xem phim tình cảm lãng mạn, nhưng không phải để giải trí. Anh ta xem với một cuốn sổ tay bên cạnh, ghi chép lại những câu thoại, những hành động của nam chính, rồi phân tích chúng theo biểu đồ logic.

"Phân tích phim 'Hạ Cánh Nơi Anh'": - Hành động: Nam chính mua nến thơm cho nữ chính. - Mục đích: Tạo không khí lãng mạn. - Kết quả: Nữ chính cảm động. Tỷ lệ thành công: 95%. - Ghi chú: Cần tìm hiểu thêm về các loại mùi hương có tác động tích cực đến tâm trạng của phụ nữ."

Trợ lý của Khoa, trong một lần vào báo cáo, đã suýt ngất khi thấy vị sếp thiên tài của mình đang ngồi xem phim Hàn Quốc và ghi chép một cách vô cùng nghiêm túc. Anh ta chắc chắn rằng sếp mình đã bị "virus" lạ xâm nhập.

Sau hai ngày miệt mài "nghiên cứu", Khoa tự tin rằng mình đã tìm ra được "thuật toán" để giải quyết vấn đề. Anh ta hít một hơi thật sâu, đi đến trước cửa phòng của Phương Anh và gõ cửa.

Phương Anh mở cửa, vẻ mặt vẫn còn lạnh lùng. "Chuyện gì?"

Khoa, có chút lúng túng, chìa ra một bó hoa hồng lớn. Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta mua hoa. "Cái này... cho em."

Phương Anh ngạc nhiên, nhưng không nói gì.

Khoa hắng giọng, bắt đầu bài "diễn văn" đã được chuẩn bị sẵn. "Sau khi đã xử lý và phân tích lại toàn bộ dữ liệu, tôi đã đi đến kết luận rằng, hành động của tôi hai ngày trước đã gây ra một phản ứng cảm xúc tiêu cực không mong muốn ở em. Lỗi này thuộc về bộ xử lý trung tâm của tôi, do đã áp dụng sai thuật toán logic vào một vấn đề thuộc phạm trù tình cảm."

Anh ta dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô. "Vì vậy, tôi... xin lỗi."

Lời xin lỗi của anh ta có lẽ là lời xin lỗi kỳ quặc và "công nghệ cao" nhất trên thế giới. Nó không có sự dịu dàng, không có sự hối lỗi tha thiết. Nó giống như một bản báo cáo sửa lỗi phần mềm hơn.

Nhưng, trớ trêu thay, chính sự vụng về và chân thật đến ngô nghê đó lại khiến cho Phương Anh không thể nào giận được nữa. Cô nhìn bó hoa trên tay anh, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc như đang thuyết trình của anh, cô không nhịn được mà bật cười.

"Anh... anh học mấy cái này ở đâu vậy?"

"Trên mạng," Khoa thành thật trả lời. "Dữ liệu cho thấy hoa hồng là phương án có tỷ lệ thành công cao nhất trong các trường hợp tương tự."

Phương Anh cười đến chảy cả nước mắt. Người đàn ông này, đúng là một "lỗi logic" đáng yêu của cuộc đời.

"Được rồi," cô nói sau khi đã ngừng cười, cô nhận lấy bó hoa. "Tạm thời chấp nhận lời xin lỗi của 'bộ xử lý trung tâm'. Nhưng lần sau, nếu muốn xin lỗi, anh không cần phải phân tích dữ liệu đâu. Chỉ cần nói một câu đơn giản là được rồi."

Họ đã có một cuộc nói chuyện thật sự sau đó. Cô giải thích cho anh hiểu rằng, sự quan tâm chân thành không phải là một nghĩa vụ có thể quy đổi bằng tiền bạc. Anh thì im lặng lắng nghe, cố gắng "nạp" những dữ liệu cảm xúc mới mẻ này vào bộ não của mình.

Cuộc chiến tranh lạnh kết thúc. Một thỏa thuận ngừng bắn được ký kết. Khoa vẫn chưa hoàn toàn hiểu được thế giới phức tạp của cảm xúc, nhưng ít nhất, một chương trình mới mang tên "Thuật toán của sự quan tâm" đã bắt đầu được cài đặt vào hệ điều hành của anh. Và người cài đặt, không ai khác, chính là cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×