Sau khi đã "hòa giải", mối quan hệ giữa Khoa và Phương Anh trở nên thoải mái và gắn kết hơn một chút. Họ không còn chỉ là đối tác, mà đã có một sự thấu hiểu ngầm. Nhưng ông nội Trần Vĩnh thì lại không hài lòng với tiến độ "chậm chạp" đó.
Vào một buổi sáng, ông gọi điện cho Khoa. "Cuối tuần này, cả đại gia đình ta sẽ có một chuyến đi dã ngoại ở khu resort Hồ Tràm. Con và cái Anh phải cùng đi. Và ta muốn thấy hai đứa bây, phải thể hiện như một cặp vợ chồng mới cưới thực sự. Đừng có mà lảng vảng cách nhau cả mét như hai người xa lạ nữa. Ta muốn thấy... sự tương tác!"
Khoa cúp máy, thở dài. Lại một "nhiệm vụ" mới.
Nhưng lần này, anh không còn đơn độc nữa. Anh tìm đến Phương Anh, không phải để ra lệnh, mà là để "họp team".
"Chúng ta có một dự án mới," anh nói, giọng nghiêm túc. "Tên dự án: 'Chiến dịch Dã ngoại Hạnh phúc'. Mục tiêu: Thể hiện thành công vai một cặp đôi hạnh phúc trước mặt 15 thành viên trong gia đình. Thời gian: 2 ngày 1 đêm."
Phương Anh bật cười. "Ok 'sếp'. Vậy kế hoạch của chúng ta là gì?"
Lần này, họ cùng nhau lên kế hoạch. Anh phụ trách về mặt "logic", phân tích tính cách của từng người để có kịch bản ứng phó. Cô thì phụ trách về mặt "diễn xuất", chỉ cho anh cách để thể hiện tình cảm một cách tự nhiên nhất.
"Khi dì Ba hỏi chuyện, anh chỉ cần mỉm cười và nắm tay em thật chặt," cô chỉ đạo. "Khi cậu Khang nói kháy, anh đừng có cãi lại, cứ quay sang nhìn em bằng ánh mắt thật trìu mến là được. Hiểu chưa?"
Chuyến đi dã ngoại bắt đầu. Cả đại gia đình Trần gia tập trung tại một khu biệt thự sang trọng ven biển. Và đúng như dự đoán, dì Ba và cậu em họ Khang lại bắt đầu "tấn công".
"Hai đứa bây cưới nhau cũng được một thời gian rồi mà sao vẫn chưa có tin vui gì vậy?" dì Ba hỏi, giọng oang oang.
Khoa, theo đúng kịch bản, không nói gì, chỉ quay sang nắm lấy tay Phương Anh, siết nhẹ. Phương Anh lập tức mỉm cười, tựa đầu vào vai anh. "Dạ tụi con vẫn còn muốn tận hưởng cuộc sống vợ chồng son thêm một chút nữa đó dì. Anh Khoa anh ấy nói, anh muốn dành hết thời gian để chăm sóc cho con trước đã."
Màn phối hợp ăn ý của họ khiến dì Ba không thể nói thêm được gì.
Buổi chiều, có một cuộc thi đấu tennis gia đình. Khang, vốn là một tay vợt nghiệp dư, đã thách đấu Khoa, với ý định làm bẽ mặt ông anh họ "mọt sách" của mình.
Khoa, người mà cả đời chỉ biết đến bàn phím, dĩ nhiên là không biết chơi tennis. Nhưng anh lại dùng logic để phân tích. Anh quan sát cách Khang giao bóng, phân tích góc độ và lực đánh. Ban đầu, anh thua thảm hại. Nhưng càng về sau, anh càng bắt được quy luật và bắt đầu đánh trả được những pha bóng hiểm hóc.
Cuối cùng, dù vẫn thua, nhưng anh đã khiến cho Khang phải toát mồ hôi hột mới có thể chiến thắng. Mọi người đều ngạc nhiên trước khả năng học hỏi phi thường của anh.
"Anh không biết chơi, nhưng anh có thể tính toán được xác suất bóng rơi," anh giải thích với Phương Anh sau đó.
Phương Anh chỉ biết lắc đầu. "Đúng là chỉ có anh mới nghĩ ra được."
Họ đã cùng nhau vượt qua các "thử thách" một cách hoàn hảo. Họ không còn là hai người đang diễn kịch nữa, họ đã thực sự trở thành một đội.
Tối hôm đó, sau bữa tiệc BBQ ồn ào, họ cùng nhau đi dạo trên bãi biển. Không còn phải "diễn" trước mặt ai, không khí giữa họ bỗng trở nên có chút ngượng ngùng.
Bầu trời đêm đầy sao, tiếng sóng vỗ rì rào. Khung cảnh vô cùng lãng mạn.
"Hôm nay... cảm ơn em," Khoa lại nói câu nói quen thuộc.
"Em cũng cảm ơn anh," Phương Anh cười. "Vì đã không để em phải 'chiến đấu' một mình."
Họ im lặng đi bên cạnh nhau. Bàn tay của họ vô tình chạm vào nhau, rồi lại rụt rè đan vào nhau lúc nào không hay.
Họ dừng lại, nhìn nhau dưới ánh trăng. Khoảng cách giữa họ từ từ được thu hẹp lại. Anh cúi xuống, cô cũng khẽ nhón chân lên.
Khoảnh khắc môi của họ gần như sắp chạm vào nhau, một giọng nói oang oang vang lên từ phía xa.
"KHOA! ANH! HAI ĐỨA BÂY LÀM GÌ MỜ ÁM NGOÀI ĐÓ VẬY?"
Là dì Ba, đang đi tìm họ.
Cả hai giật mình, vội vàng buông tay nhau ra như phải bỏng. Khoảnh khắc lãng mạn bị phá tan tành.
"Tụi con... đang xem sao ạ!" Phương Anh vội nói.
Khoa thì chỉ biết thở dài. Xem ra, dự án "Dã ngoại Hạnh phúc" này, vẫn còn rất nhiều "bug" bất ngờ.